Không lâu sau khi nói xong, cửa phòng cấp cứu đã mở ra.
Bác sĩ từ bên trong bước ra, tháo khẩu trang đeo trên miệng, nhíu mày nói: "Người không cứu được nữa rồi, vết thương quá nặng. Bây giờ bệnh nhân đã tỉnh lại. Mọi người vào gặp mặt lần cuối đi."
Không ngờ lại là kết cục như vậy.
Bác của đứa bé dẫn đầu bước vào phòng cấp cứu.
Tôn Mỹ Hương và Diêu Diên Biên theo sau cũng đi vào.
Chỉ thấy trên giường bệnh nằm một thân hình nhỏ bé.
Trong phòng cấp cứu còn có các bác sĩ và y tá khác, nhìn thấy người nhà của đứa bé vào, họ cũng lần lượt rời khỏi phòng cấp cứu.
Đứa bé mắt lim dim, nhìn thấy bác vào, đôi mắt đứa bé lập tức sáng lên.
Trên khuôn mặt thậm chí nở ra một nụ cười yếu ớt.
Trong miệng cũng phát ra âm thanh rất nhẹ: "Bác."
Tôn Mỹ Hương không thể chịu đựng được cảnh tượng như thế này, đặc biệt lại là một đứa trẻ nhỏ như vậy. Sinh mệnh của đứa bé này đã đi đến hồi kết.
Bất kể đứa bé này đã làm gì? Bất kỳ người mẹ nào cũng không thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy.
Mắt bác của đứa bé đỏ hoe, đây là con của em trai, trên người chảy cùng dòng m.á.u với gia đình họ, nhìn thấy cháu gái sắp ra đi, nỗi đau trong lòng là chân thật.
Khóe miệng anh nở một nụ cười.
Đôi bàn tay thô ráp vuốt ve má đứa bé: "Chút nữa bác sẽ đưa cháu về nhà."
Đan Đan lắc đầu nhẹ nhàng: "Không, bác ơi, cháu không về. Chỗ đó cháu không thể về được nữa rồi. Mẹ c.h.ế.t rồi, bố chắc chắn sẽ không tha cho cháu đâu. Cháu về nhà bố cũng sẽ đánh c.h.ế.t cháu thôi."
Đầu óc nó rất tỉnh táo, nó vẫn nhớ mình đã làm gì.
"Mọi chuyện vẫn ổn cả, tại sao cháu lại g.i.ế.c mẹ mình. Cháu nhỏ như vậy, làm sao làm được chứ."
Nước mắt Đan Đan lập tức chảy ra, nó tỏ ra đau khổ, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Cháu không muốn g.i.ế.c bà ấy, cháu yêu bà ấy. Nhưng bà ấy muốn g.i.ế.c cháu, tối hôm qua về nhà sau khi họ mắng cháu một trận, cháu về phòng ngủ.
Đến nửa đêm, mẹ đứng trước giường cháu, bà ấy trong mơ bóp cổ cháu bảo cháu c.h.ế.t đi.
Cháu gào thét, bố nghe thấy chạy đến mới giải cứu cháu khỏi tay bà ấy.
Bố nói với cháu mẹ bị ốm, bà ấy đang mộng du, thực ra bà ấy không biết mình đang làm gì.
Cháu biết, mẹ ghét cháu. Vì vậy trong mơ bà ấy cũng muốn cháu chết. Cháu cũng biết sớm muộn gì mẹ cũng sẽ g.i.ế.c cháu.
Hôm sau, bố ăn sáng xong đi làm.
Ở nhà chỉ còn lại cháu và mẹ hai người ăn cơm.
Mắt mẹ nhìn chằm chằm vào cổ cháu, bà ấy nói: 'Mạng mày to thật, tối qua lại không bóp c.h.ế.t được mày.'
Cháu mới biết tối qua bà ấy không phải mộng du, bà ấy thực sự muốn g.i.ế.c cháu.
Trong lòng cháu rất sợ hãi, cháu cảm thấy mẹ đã không thể chứa chấp cháu nữa rồi. Bà ấy đã hết kiên nhẫn với cháu rồi. Ánh mắt bà ấy nhìn cháu vô cùng độc ác. Cháu sợ lắm.
Cơm trong bát chưa ăn xong, cháu đã vào phòng lấy cặp sách, cháu muốn rời xa bà ấy rời xa ngôi nhà này thì cháu sẽ an toàn.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng cháu đã nhìn thấy mẹ cầm d.a.o nhà bếp đứng trong phòng khách nhìn cháu như vậy.
Lúc đó cháu sợ lắm, mẹ cháu đã phát điên rồi. Bà ấy muốn g.i.ế.c cháu.
Bà ấy bảo cháu theo bà ấy vào phòng. Cháu không dám không nghe. Liền theo bà ấy vào phòng.
Sau đó bà ấy liền đóng cửa lại, cháu tưởng bà ấy sắp động thủ với cháu. Cháu quỳ xuống trước mặt bà ấy van xin bà ấy đừng g.i.ế.c cháu. Cháu sợ.
Mẹ nhìn chằm chằm cháu rất lâu, bà ấy hỏi cháu những năm nay có cảm thấy áy náy vì đã đối xử không tốt với em trai không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Em trai trong đêm có đến tìm cháu không.
Cháu giải thích với bà ấy cháu hối hận.
Bà ấy không tin, nói cháu là quỷ dữ đến hành hạ bà ấy. Hai chúng ta ở cùng nhau chính là tra tấn lẫn nhau. Bà ấy nói bà ấy không muốn nhìn thấy cháu, mỗi lần nhìn thấy đứa cháu, bà ấy lại nhớ đến người em trai. Bao năm nay, nỗi đau ấy đã đè nặng lên bà, chịu đựng đủ rồi.
Bà ấy ngồi xổm trước mặt cháu, đưa d.a.o cho cháu, nói với cháu hoặc là cháu chết, hoặc là bà ấy chết. Quyền lựa chọn nằm trong tay cháu.
Hai chúng ta chỉ có một người được sống.
Nếu cháu muốn sống, hãy g.i.ế.c bà ấy. Nếu cháu không g.i.ế.c bà ấy, bà ấy sẽ g.i.ế.c cháu.
Cháu không muốn chết, những năm nay dù bà ấy làm nhục cháu thế nào. Cháu cũng chưa từng nghĩ đến cái chết.
Cháu yêu bà ấy đến thế, mà bà ấy lại muốn cháu c.h.ế.t mỗi ngày.
Tối hôm qua nếu không có bố cứu cháu, bây giờ cháu đã c.h.ế.t rồi.
Những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt, cháu bắt đầu hận người phụ nữ này… Hoặc có lẽ, trong lòng cháu vốn dĩ đã luôn hận bà ấy, chỉ là cháu chưa từng muốn thừa nhận mà thôi.
Cháu đứng dậy, tay cầm d.a.o không do dự c.h.é.m vào cổ bà ấy.
Máu lập tức phun lên mặt cháu, người cháu, nóng hổi.
Mẹ lại cười, bà ấy nói: 'Nhìn xem, mày chính là quỷ dữ. Mày để tranh sủng đã g.i.ế.c em trai mày. Bây giờ để sống sót mày lại g.i.ế.c mẹ mày. Mày chính là giống xấu.
Cuối cùng ta cũng thoát khỏi rồi, có thể đi gặp con trai ta rồi.'
Nói đến đây, Đan Đan nghẹn ngào không nói nên lời.
Bác xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó, những giọt nước mắt lớn rơi trên chăn n.g.ự.c Đan Đan. Tấm ga trắng thấm đẫm những đóa hoa nước mắt.
"Không vội, cháu từ từ nói."
Đan Đan nghỉ một lúc: "Bà ấy c.h.ế.t mà vui mừng như vậy, là vì được đoàn tụ với con trai. Khiến cháu lại lần nữa mang danh kẻ g.i.ế.c người.
Bà ấy c.h.ế.t rồi cũng không để cháu yên. Ngay khoảnh khắc thấy bà ta sắp c.h.ế.t mà vẫn còn dùng ánh mắt đầy chế nhạo nhìn cháu, lý trí trong cháu bỗng chốc sụp đổ.
Cầm d.a.o c.h.é.m loạn lên người bà ấy, cháu không biết bà ấy c.h.ế.t lúc nào.
Đợi cháu trút giận xong, mệt không còn sức lực. Mới biết bà ấy đã tắt thở.
Cháu biết mình đã g.i.ế.c bà ấy, bố cũng sẽ không tha cho cháu. Những năm nay ông ấy giống mẹ, xem cháu như kẻ g.i.ế.c người.
Cháu muốn tự sát, liền c.h.é.m một nhát vào cổ tay mình. Máu theo đó cũng chảy ra. Cháu còn muốn cho cổ mình một nhát nữa, giống như mẹ vậy. Nhưng vết thương trên cổ tay quá đau. Cháu không thể ra tay.
Cháu dựa vào đầu giường, nhìn m.á.u trên cổ tay mình chảy ra ngoài, không biết không chừng cháu bắt đầu mơ hồ, những chuyện tiếp theo cháu không biết nữa.
Vân Vũ
Bác ơi, cháu buồn ngủ lắm. Cháu muốn ngủ một lúc. Bác đừng đi ở đây với cháu được không?"
"Được, cháu ngủ đi. Bác ở đây với cháu."
Mắt Đan Đan nhắm lại, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười. Bàn tay đặt trên chăn cũng buông thõng xuống.
Bác của Đan Đan gọi bác sĩ bên ngoài vào.
Bác sĩ kiểm tra đơn giản cho Đan Đan, thử hơi thở của nó, lại lật xem đồng tử. Cuối cùng rất tiếc nói với họ, đứa bé vì mất m.á.u quá nhiều, người đã không còn nữa.
Bảo anh mau chóng đưa người về nhà. Trong bệnh viện có xe tang chuyên dụng.
Nếu không đưa về, trong bệnh viện có nhà xác, tốn chút tiền có thể để người trong nhà xác.
Tôn Mỹ Hương trong lòng đau khổ không chịu nổi.
Bà hối hận không nên tham gia vào chuyện này. Tự mình chuốc lấy phiền não.
Diêu Diên Biên an ủi bà: "Đây là số phận của mẹ con họ. Đối với họ mà nói, sao không phải là sự giải thoát."