Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 428: Hai đứa nhỏ



Một ý niệm, Lâm Thanh Hà đã ra khỏi không gian huyễn cảnh.

Cô trở về thế giới hiện thực, ngồi trên giường.

Xỏ giày vào, cô bước xuống giường, đặt hoa quả vừa mang ra từ không gian huyễn cảnh lên bàn.

Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện bên ngoài.

“Không biết mẹ đã dậy chưa nhỉ?”

“Chúng ta vào xem thử là biết ngay thôi.”

“Nhưng mà, ba dặn đừng vào làm phiền mẹ mà.”

“Không sao đâu, chúng mình không đánh thức dì đâu, chỉ xem dì đã dậy chưa thôi. Nếu vẫn còn ngủ, chúng mình lại ra ngoài là được.”

“Ừ, thế nghe chị vậy. Chị Nha Nha, chúng mình phải khẽ thôi nhé.”

“Chị biết rồi.”

Trên mặt Lâm Thanh Hà nở nụ cười, cô muốn trêu đùa với chúng.

Cô vội vàng, khẽ khàng quay trở lại giường. Đôi giày trên chân còn chưa kịp cởi bỏ thì cửa phòng đã bị hai đứa nhỏ mở ra.

Lâm Thanh Hà đành đặt chân lên mép giường, giả vờ ngủ.

Hai đứa nhỏ vừa bước vào đã nhìn thấy Lâm Thanh Hà trên giường.

Dương Dương thấy trên người mẹ thậm chí còn chưa đắp chăn, liền chạy tới bằng đôi chân ngắn cũn cỡn.

Nha Nha cũng nhìn thấy, theo sau Dương Dương đến trước người Lâm Thanh Hà, cố ý hạ thấp giọng nói non nớt, thì thầm: “Trời lạnh thế này, mẹ còn chưa cởi giày, cũng chưa đắp chăn. Mẹ chắc mệt lắm rồi. Chị Nha Nha, chúng mình cùng giúp mẹ đắp chăn nhé.”

Nha Nha bên cạnh gật đầu, giọng nói cũng rất khẽ, “Mang giày thì không được lên giường ngủ đâu, bẩn lắm, cháu xem đế giày còn dính cả bùn đất này. Chúng mình cởi giày trên chân dì trước đã, rồi mới đắp chăn cho dì được.”

Dương Dương thấy chị Nha Nha nói có lý, “Ừ. Chúng mình cởi giày cho mẹ nhé, chị cởi chiếc bên trên, em cởi chiếc bên dưới được không?”

“Được. Nhưng lúc cởi giày phải thật nhẹ nhàng, đừng để dì tỉnh giấc đấy.”

“Ừ, em biết rồi.”

Hai đứa trẻ cúi đầu, gắng sức cởi giày một cách khó nhọc. Bởi vì giày bông mùa đông khá chật, lại còn ôm đến mắt cá chân, đây là đôi giày bông cổ do bà Bình Dao tự tay làm, rất ấm áp nhưng cũng khó cởi ra.

Vì hai đứa trẻ còn quá nhỏ, cởi đến mức cả hai đều toát hết mồ hôi đầu rồi, vẫn không thể cởi được đôi giày bông trên chân cô.

Lâm Thanh Hà nhịn cười, xem bọn chúng sẽ làm thế nào nếu không cởi được?

Cô hé mắt nhìn từng hành động của hai đứa trẻ.

Dương Dương dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn Nha Nha, “Chị Nha Nha, giày bông của mẹ em cởi không ra.”

Nha Nha cũng cởi không được, cô bé cũng buông chân kia của Lâm Thanh Hà xuống.

“Chị cũng cởi không ra. Mệt c.h.ế.t đi được. Chúng mình nghỉ một lát đi. Ơ, Dương Dương nhìn xem, trên bàn kia là cái gì thế? Thơm quá.”

Dương Dương theo ánh mắt của Nha Nha nhìn sang, cũng thấy chiếc giỏ cỏ màu xanh trên bàn.

Cậu bé lắc đầu, tò mò đứng dậy.

Chiều cao của hai đứa chỉ khoảng một mét.

Còn chiếc bàn dài thì cao ngang ngửa chúng, nên không nhìn thấy thứ gì trong giỏ cỏ.

Hai đứa cũng không để ý đến Lâm Thanh Hà nữa, cùng nhau đi đến trước bàn, nghiên cứu đoán xem trong giỏ cỏ rốt cuộc là thứ gì.

Vân Vũ

“Hình như là mùi táo.”

Khi ở nhà, Lâm Thanh Hà thường xuyên lấy táo cho Dương Dương ăn, cậu bé nhớ mùi vị đó.

“Chị thích ăn trái cây chua chua ngọt ngọt nhất rồi, chị ăn một quá được không?” Nha Nha nói.

“Mẹ mua, chắc chắn là cho chúng ta ăn thôi. Em cũng muốn ăn nữa, chúng mình lấy một quả đi.”

“Ừ. Nhưng mà cao quá, chúng mình với không tới.” Nha Nha với tay cũng chỉ chạm được đến mép giỏ.

Ánh mắt Dương Dương liếc nhìn một vòng trong phòng, thấy ở vị trí bàn trang điểm có một cái ghế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu bé vui vẻ chỉ vào chiếc ghế nói: “Chị Nha Nha, đằng kia có một cái ghế, chúng mình lấy ghế đặt ở đây rồi đứng lên, không phải là với tới được rồi sao?”

Nghe Dương Dương nói vậy, mắt Nha Nha cũng sáng lên, cô bé vui vẻ nói: “Dương Dương, em đúng là đứa bé thông minh. Đi, chúng mình cùng khiêng ghế lại đây nào. Chị một mình không khiêng nổi đâu.”

“Ừ, chúng mình đi thôi.”

Lâm Thanh Hà hé mắt nhìn hai đứa nhỏ đang bận rộn di chuyển cái ghế.

Chúng khệ nệ khiêng chiếc ghế gây ra tiếng động ầm ĩ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô trên giường.

Cũng chẳng ai còn nhớ phải cởi giày, đắp chăn cho cô nữa.

Nhìn thấy chúng vất vả lắm mới đưa được cái ghế đến trước bàn.

Nha Nha trèo lên ghế, nhìn thấy một giỏ đầy chuối và táo liền vui vẻ nói: “Dương Dương, trong giỏ không chỉ có táo, còn có cả chuối nữa này. Em ăn táo hay ăn chuối?”

“Em ăn chuối, chuối không cần rửa.”

“Chị cũng ăn chuối.”

Nha Nha khó nhọc bẻ hai quả chuối, đưa cho Dương Dương, “Em cầm lấy, chúng mình mỗi đứa một quả.”

Dương Dương đưa tay đón lấy chuối, Nha Nha trèo xuống khỏi ghế.

Dương Dương đưa cho cô bé một quả chuối, “Bóc vỏ ra là ăn được.”

Hai đứa trẻ vui vẻ bóc vỏ ăn chuối, bàn tán về việc quả chuối này ngọt và ngon thế nào.

Ăn xong chuối, Nha Nha nói: “Dương Dương, chúng mình đi chơi tàu hỏa đi.”

“Được thôi. Chúng mình đi ngay bây giờ nhé.”

“Đi thôi.”

Lâm Thanh Hà không ngờ hai đứa nhỏ lại sắp sửa bỏ đi như vậy, liền cố ý trở mình tạo ra tiếng động.

Để thu hút sự chú ý của hai đứa trẻ. Cho chúng biết chúng còn việc chưa làm xong.

Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm.

Dương Dương đầu tiên nhớ ra giày của mẹ vẫn chưa cởi. Chăn trên người vẫn chưa đắp.

Cậu bé dừng bước, nhìn Nha Nha nói: “Chị Nha Nha, giày của mẹ chưa cởi, mẹ ngủ như thế này sẽ bị nhiễm lạnh. Rồi sẽ bị ốm mất.”

Nha Nha cũng nhận ra, “Ái chà, chị quên mất. Bị ốm thì phải tiêm thuốc, lại còn phải uống thuốc nữa. Không được để dì bị ốm.”

“Ừ. Không được để mẹ bị ốm. Nhưng giày bông của mẹ chúng mình cởi không ra thì làm thế nào bây giờ?”

Nha Nha suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng mình thử lại lần nữa đi, nếu vẫn cởi không ra thì đánh thức dì dậy, hoặc gọi chú tới.”

“Ừ.”

Hai đứa trẻ lại chạy về.

Chúng không bỏ mặc cô, Lâm Thanh Hà cảm thấy rất vui. Hai đứa trẻ này đều là những đứa trẻ nặng tình nghĩa.

Hai đứa trẻ đến bên giường, lại khệ nệ gắng sức cởi giày cho cô.

Nha Nha lớn hơn Dương Dương, cuối cùng cô bé cũng cởi được giày ra, vui vẻ nói với Dương Dương: “Chị cởi được rồi.”

Dương Dương nhăn mặt cầu cứu Nha Nha, “Chị Nha Nha, chị đến giúp em với, em cởi không ra.”

“Được, em tránh ra. Để chị Nha Nha cởi.”

Dương Dương đứng sang một bên, Nha Nha đứng vào vị trí của Dương Dương, hai ba cái đã cởi được giày ra.

Dương Dương vui vẻ vỗ tay, “Chị Nha Nha, chị giỏi quá.”

Nghe thấy lời khen của Dương Dương, Nha Nha cảm thấy rất thích. Cô bé vui vẻ nói: “Chúng mình đắp chăn cho dì đi.”

Hai đứa lại dùng hết sức bình sinh để đắp chăn lên người Lâm Thanh Hà.

Biểu hiện của hai đứa nhỏ khiến Lâm Thanh Hà rất hài lòng, cô mở mắt, ngồi dậy.