“Dì Lâm.”
“Một năm không gặp, cháu đã thành chàng trai lớn rồi. Dì suýt chút nữa đã không nhận ra cháu. Nhìn là biết cháu sống rất hạnh phúc.”
Tường Tường lau nước mắt trên mặt nói: “Nếu không có dì, làm sao cháu có thể gặp lại bố mẹ. Cũng sẽ không có cuộc sống như bây giờ. Tất cả những điều này đều là do dì mang lại cho cháu.”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ đối với dì thôi, chỉ có thể nói là giữa hai dì cháu mình có duyên phận. Về sau đừng khách sáo với dì như vậy nữa.”
Lâm Thanh Hà định xoa đầu nó, nhưng Tường Tường đã cao đến ngang vai cô rồi, đã trở thành một chàng trai lớn.
Cô chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai nó.
Hoa Hoa đứng một bên cũng lên tiếng, “Thím ơi, thím cũng bế Hoa Hoa đi mà.”
Lâm Thanh Hà lúc này mới nhìn thấy Hoa Hoa bốn tuổi, chiều cao của bé không tăng nhiều lắm, nhưng càng lớn càng xinh xắn.
Nó là một đứa trẻ rất ngoan, Lâm Thanh Hà rất thích nó.
Cô cúi xuống bế Hoa Hoa lên, “Hoa Hoa nhà ta càng ngày càng xinh đẹp rồi.”
Hoa Hoa bị khen mặt đỏ bừng, nó hơi ngại ngùng nói: “Thím còn xinh hơn Hoa Hoa nhiều.”
“Ôi giời, con bé Hoa Hoa này biết nói chuyện thật đấy. Cái miệng nhỏ ngọt thật đấy.”
An Vi Vi bụng mang dạ chửa cười bước tới.
“Vi Vi, cậu có thai rồi à? Chuyện khi nào vậy?” Lâm Thanh Hà ngạc nhiên hỏi.
An Vi Vi hơi ngại ngùng nói: “Đã sáu tháng rồi. Tớ nghe lời cậu tìm một lão trung y trong núi, ông ấy điều hòa cơ thể cho tớ, tớ uống thuốc sắc gần ba tháng. Đến tháng thứ tư thì có thai.”
“Thật là trời mở mắt, cuối cùng cậu cũng toại nguyện rồi.”
“Ừ, mẹ chồng tớ biết tớ có thai rồi, vui không tả được, nhất định bắt tớ về nhà để bà chăm sóc tớ an thai. Tớ quen sống ở đây rồi, cũng không muốn về. Bà định qua đây, tớ không cho. Tớ còn phải đi làm, nếu bà đến chắc chắn sẽ ngăn tớ đi làm.”
“Bây giờ cậu hơn năm tháng rồi, đã qua thời điểm nguy hiểm nhất ba tháng đầu rồi. Chỉ cần không quá mệt là không sao. Khi mang thai vận động nhiều một chút cũng tốt cho cơ thể.”
“Công việc của tớ không mệt. À, Thanh Hà, cậu không đem theo con à?”
“Có đem theo. Nhóc con chơi mệt rồi, lại có thói quen ngủ trưa. Đang ngủ trong xe.”
“Thanh Hà, đây là chỗ gió lộng lạnh lắm, dẫn con theo tớ về nhà.” La Mỹ Hoa nói.
Châu Lệnh Dã bế con từ trong xe bước xuống.
Diêu Diên Biên muốn đi Hắc Hổ Lĩnh xem xét, nên không đi cùng Lâm Thanh Hà.
Châu Lệnh Dã vừa bế con xuống xe, Dương Dương đã tỉnh giấc.
Mở mắt ra thấy nhiều đôi mắt lạ lẫm đang nhìn mình. Tò mò nhìn Châu Lệnh Dã, “Bố ơi, họ là ai vậy?”
“Họ đều là thím, anh trai, chị gái của con đó.”
“Chào các thím. Chào anh trai, chị gái.”
“Ôi giời, không thể nào. Thanh Hà, con cậu không những đẹp trai, mà còn lễ phép thế? Nhỏ vậy đã biết nói chuyện rồi?” Trang Tuyết Mai kinh ngạc nói.
Mỗi lúc như thế này, Lâm Thanh Hà đều phải giải thích về ngoại hình và khả năng của con trai.
“Nó biết sớm thôi. Nó chưa đầy mười tháng đã biết đi rồi.”
“Trời ơi, đây chẳng phải là thiên tài sao? Con trai tớ Tiểu Quân đến ba tuổi nói chuyện còn ngọng nghịu đây. Một tuổi rưỡi mới biết đi.”
“Thiên tài gì đâu, chỉ là lúc mang thai tớ ăn uống khá tốt, dinh dưỡng đầy đủ. Sự phát triển của con theo kịp, nên mới biết sớm hơn những đứa trẻ khác thôi.” Lâm Thanh Hà giải thích.
Mấy người lần lượt muốn bế Dương Dương.
Dương Dương không từ chối ai, ngoại trừ An Vi Vi.
“Tại sao? Cháu không thích thím à?”
“Thím có em bé trong bụng rồi, cháu không thể để thím bế. Nếu làm tổn thương em bé thì không tốt.” Dương Dương nghiêm túc nói.
An Vi Vi nghe Dương Dương nói vậy trong lòng vui như hoa nở, cười hỏi: “Cái miệng nhỏ của cháu ngọt thật đấy. Thím thích cháu lắm. Tại sao cháu nói trong bụng thím là em trai?”
“Cháu không biết, cháu cảm thấy là em trai.”
“Chị Thanh Hà, bảo bối nhỏ nhà chị đáng yêu quá.” An Vi Vi không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình thế nào.
Chồng cô là con một trong nhà. Trên có hai chị gái. Cả nhà đều hy vọng cô có thể nối dõi tông đường cho họ.
Bản thân có thai đã không dễ dàng, cô hơn ai hết đều hy vọng trong bụng mình là một đứa con trai.
Dương Dương nói vậy, nói trúng tim đen cô.
“Vi Vi, bầu này của cậu chắc chắn là con trai. Từ miệng những đứa trẻ nhỏ như vậy nói ra thường sẽ ứng nghiệm. Chỗ bọn chị, để biết giới tính của con, chuyên môn đi hỏi những đứa trẻ cỡ này là em gái hay em trai.” Tôn Mỹ Hương nói.
“Thật vậy sao, chị? Chỗ chị có cách nói này à?” An Vi Vi hỏi.
“Năm đó chị mang thai thằng Tường nhà chị, mẹ chồng chị có hỏi một đứa trẻ họ hàng nhà chị. Đứa trẻ đó nói là em trai. Sau đó thì sinh ra Tường Tường.”
An Vi Vi xúc động không biết nói gì. Nhìn Lâm Thanh Hà, “Thanh Hà, cậu có nghe nói qua chưa?”
Điều này hoàn toàn không có cơ sở khoa học, nói là mê tín dị đoan cũng không quá. Ở kiếp trước chắc chắn cô sẽ khuyên cô ấy như vậy.
Nhưng bản thân cô là người xuyên việt tới. Loài người hiểu biết về thế giới này chỉ là một chút. Điểm cuối của khoa học chính là thần học.
Chuyện như vậy cô thật sự có nghe nói qua.
Cô gật đầu, “Hình như có cách nói này.”
Nghe Lâm Thanh Hà nói vậy, An Vi Vi càng vui hơn.
Đến cửa nhà Tôn Mỹ Hương, chỗ ở trước đây của cô ngay bên cạnh.
Bây giờ cửa lớn khóa chặt.
“Sau khi tớ rời đi, ở đây không có ai ở à?”
“Giữa chừng có tới một người, vì không chịu nổi môi trường núi rừng nơi đây, ở chưa đầy một tuần đã về rồi. Bảo nửa đêm canh ba thường có chuột. Chồn hôi, rắn rết những thứ lọt vào nhà.” La Mỹ Hoa nói.
“Không có chủ nhân có thể có một số động vật nhỏ. Có chủ rồi sao vẫn còn?” Lâm Thanh Hà cảm thấy kỳ lạ.
“Nhà bọn tớ ngoài đôi khi nhìn thấy một hai con chuột ra. Làm gì có rắn với chồn hôi.”
“Cô ta là người thành phố tới, không muốn sống ở đây nên tìm cớ thôi. Làm gì có nhiều thứ chạy vào nhà cô ta như vậy, lúc nhà Thanh Hà ở sao không có?” Trang Tuyết Mai nói.
“Hình như cô ta không nói dối, tớ có thấy bản thân cô ta đứng trong sân khóc.”
“Khóc, không đại diện là thật.”
Lâm Thanh Hà trong lòng có chút nghi hoặc.
Lúc trước cô ở đó, đúng là có tiểu hoa xà, tiểu lão thử, tiểu ô nha tới tìm cô. Ngoại trừ A Hoàng, cô không có qua lại với những con chồn hôi khác.
Đợi tìm cơ hội vào xem xem.
Bày trí trong phòng La Mỹ Hoa vẫn như xưa, một chút cũng không thay đổi.
Mọi người ngồi trong đó nói chuyện.
Nói chuyện lâu như vậy, cô mới nhớ ra hình như không thấy Tiêu Mai.
“Sao không thấy Tiêu Mai? Con cô ấy chắc biết đi lung tung rồi nhỉ.”
“Cô ấy về quê rồi. Không quay lại nữa.” Trang Tuyết Mai nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con cái đều sinh ở đây, mẹ chồng cũng qua chăm cháu rồi. Tớ nhớ cô ấy còn nói, đợi con lớn thêm chút nữa, sẽ đi làm ở trạm thu mua. Nhà xảy ra chuyện gì à?”
“Cái này… Khó nói lắm.”
chương 454: Chuyện không thể nói ra
Nhìn thấy Trang Tuyết Mai ấp a ấp úng, cô lại càng tò mò hơn.
“Chuyện này rốt cuộc là xảy ra việc gì vậy?”
“Cứ nói đi, dù sao trong phòng này cũng không có người ngoài. Chuyện mọi người đều biết rồi, nói với Thanh Hà cũng không sao.” La Mỹ Hoa nói.
Trang Tuyết Mai nghe cô ấy nói vậy, gật đầu, “Nhà tôi ông Tiền dặn tôi không được nói chuyện này. Hay là Mỹ Hoa cậu nói đi.”
Lập tức khiến cho sự tò mò trong lòng Lâm Thanh Hà bị kích thích hoàn toàn.
“Mau nói cho tôi nghe đi, các chị biết tính tôi rồi, chuyện đến chỗ tôi là chôn chặt trong bụng, sẽ không nói ra ngoài đâu. Chúng ta nói chỗ nào dứt điểm chỗ đó.”
“Tôi nói thì tôi nói vậy, Thanh Hà với Chu đoàn trưởng đều không phải người ngoài.”
Châu Lệnh Dã hôm nay khi đi tiếp tế vật tư, hình như đã không nhìn thấy Trương đại đội trưởng.
Người quá nhiều, lúc đó anh nhất thời quên mất chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, liền cảm thấy không đúng. Trương Đại Hải quan hệ với mình khá tốt.
Mình đến đơn vị, không thể nào anh ta không đến gặp mình.
Giờ nghe mấy chị vợ quân nhân này nói nhà anh ta xảy ra chuyện, cũng vô cùng tò mò.
Muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chính ủy rõ ràng cũng không nói với mình, nghĩ lại chuyện hẳn là không nhỏ.
La Mỹ Hoa thở dài, “Tiêu Mai theo người ta chạy mất rồi.”
“Hả, Tiêu Mai theo người ta chạy mất rồi?” Lâm Thanh Hà buột miệng nói ra.
Chuyện này đơn giản như sét đánh ngang tai. Khiến cho Lâm Thanh Hà và Châu Lệnh Dã đều choáng váng. Thật là quá không tưởng.
“Lời Mỹ Hoa nói đều là thật.” Trang Tuyết Mai khẳng định tin tức này.
“Tiêu Mai không phải là người như vậy mà? Cô ấy còn sinh một đứa con, quan hệ vợ chồng giữa cô ấy và Trương Đại Hải cũng khá tốt, sao lại có thể theo người ta chạy mất chứ? Điều này thật khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.” Lâm Thanh Hà không thể tin được Tiêu Mai mình quen biết lại là người như vậy.
“Chúng tôi cũng không tin, cô ấy thật sự lại có thể đi đến bước này.” La Mỹ Hoa thở dài.
“Vậy Trương Đại Hải đâu? Hôm nay ở đơn vị hình như tôi cũng không thấy anh ta.” Châu Lệnh Dã hỏi.
“Trương Đại Hải đã phục viên từ đơn vị, dẫn mẹ già và con về quê rồi.”
“Vậy Tiêu Mai đi đâu rồi? Không tìm thấy sao?” Châu Lệnh Dã tiếp tục hỏi.
“Không, đều chạy mất rồi. Cả nước lớn như vậy, hai người nếu muốn trốn thì biết tìm đến đâu. Căn bản là không thể tìm thấy.
Bọn họ đều rõ phá hoại hôn nhân quân đội là phạm tội, chắc chắn đều trốn ở nơi nào đó. Trương Đại Hải cũng đã báo cảnh sát, tìm bao nhiêu ngày cũng không thấy. Cuối cùng Trương Đại Hải cũng từ bỏ.
Chuyện như vậy khiến Trương Đại Hải không ngẩng đầu lên được, cả ngày uể oải, không chăm chỉ huấn luyện, uống rượu rồi đánh nhau với người ta.
Thắng Lợi và Tiền Vệ Binh đều đã nói chuyện với anh ta, nói rằng không có gì, người phụ nữ như vậy không đáng.
Anh ta lại nói Thắng Lợi bọn họ đang xem anh ta như trò cười. Cuối cùng thật sự không còn cách nào, anh ta không vượt qua được rào cản tâm lý của mình, đã xin đơn vị phục viên.
Tiền đồ tốt đẹp như vậy liền bị hủy hoại, thật đáng tiếc.
Ảnh hưởng của chuyện này rất không tốt, nên lãnh đạo đơn vị ra lệnh tất cả sĩ quan binh lính, nhất luật không được bàn tán chuyện này. Ngay cả gia đình chúng tôi cũng không được nói chuyện này.
Vì vậy, lúc nãy chúng tôi nói cô ấy về quê là vì lý do đó.”
“Tiêu Mai không thể nào liền con cái cũng không muốn mà theo người ta tư tung như vậy được, trong này có phải là còn có chuyện gì không? Bằng không thì không thể giải thích thông. Không có người mẹ nào khi con còn mấy tháng tuổi lại buông tay không quản, theo trai khác tư tung. Điều này không phù hợp với lẽ thường.”
“Cậu biết không, sau khi Tiêu Mai sinh con, mẹ chồng cô ấy đến chăm sóc cô ấy ở cữ, rồi sau đó cũng không đi, chuẩn bị trông cháu cho cô ấy.
Hai người vì chuyện trông cháu đã có không ít mâu thuẫn. Tiêu Mai còn từng khóc lóc với chúng tôi.
Bà mẹ chồng đó của cô ấy mặt trước một lần, sau lưng một lần. Thường xuyên bôi nhọ cô ấy trước mặt Trương Đại Hải.
Cô ấy muốn đuổi mẹ chồng về quê, nhưng cô ấy lại muốn đi làm ở trạm thu mua kiếm tiền, không còn cách nào đành phải nhẫn nhịn.
Mẹ của Trương Đại Hải cũng không phải dạng vừa, nhìn thấy Tiêu Mai nhún nhường, liền cho rằng cô ấy dễ bắt nạt. Còn trước mặt chúng tôi buông lời gièm pha, nói Tiêu Mai đi làm thì tất cả việc nhà đều là bà ấy làm.
Nói Tiêu Mai người này lười biếng, tham ăn. Đã bị tôi mắng cho mấy lần.”
“Mỹ Hoa nói không sai, bà ấy cũng từng phàn nàn với tôi, nói Tiêu Mai thế này không tốt, thế kia không xứng với con trai bà ấy. Bà già đó với chúng tôi còn như vậy, cậu nói trước mặt con trai bà ấy, có thể có lời hay không?
Theo tôi nói, Tiêu Mai dù không đi, cũng bị bà già đó hành cho đến c.h.ế.t thôi.” Trang Tuyết Mai xen vào kể lại cách nhìn của cô về mẹ chồng Tiêu Mai.
“Tóm lại Tiêu Mai cả ngày đều u uất, lúc làm việc còn lặng lẽ rơi nước mắt.
Trương Đại Hải nghe lời mẹ, cả ngày lạnh nhạt với Tiêu Mai. Quan hệ vợ chồng tệ không thể tả.
Chúng tôi cũng khuyên cô ấy nghĩ thoáng đi. Đợi con lớn hơn một chút, thì để mẹ chồng về quê.
Sau đó cậu bán trạm thu mua cho nhà máy thực phẩm Tứ Hải. Bên đó cử đến một trạm trưởng trẻ tuổi, anh ta họ Thạch, chúng tôi đều gọi anh ta là Tiểu Thạch.
Cậu trai đó người trông rất tinh thần, tính tình sáng sủa lại hoạt bát, nói chuyện lại đặc biệt vui. Cũng không có vẻ gì là trạm trưởng.
Lúc chúng tôi làm việc, anh ấy thường xuyên đến làm cùng chúng tôi, nói chuyện tán gẫu với chúng tôi.
Có anh ấy ở đó, chúng tôi sẽ rất vui vẻ. Tiêu Mai cả ngày cũng bị anh ấy làm cho rất vui. Từ đó trở đi Tiêu Mai lại khôi phục lại dáng vẻ như trước.
Nhìn thấy cô ấy mỗi ngày đều vui vẻ, chúng tôi cũng đều thay cô ấy vui mừng.
Qua lại vài lần, không biết từ lúc nào, hai người họ thường xuyên quấn quýt với nhau cười nói, quan hệ rất tốt.
Chúng tôi cũng không nghĩ đến phương diện khác, dù sao Tiểu Thạch chưa kết hôn là một thanh niên. Chồng của Tiêu Mai là quân nhân, lại còn có con.
Qua khoảng chừng ba bốn tháng, trong nhà Tiêu Mai lại xảy ra mâu thuẫn. Bà mẹ chồng đó của cô ấy nói không muốn tiếp tục trông cháu cho cô ấy nữa. Muốn về quê.
Tiêu Mai không cho, hai người liền cãi nhau. Mẹ chồng Tiêu Mai mắng cô ấy những lời rất khó nghe, ngọn lửa giận dữ cô ấy đã kìm nén bấy lâu hoàn toàn bùng phát.
Cô ấy đã đánh mẹ chồng.
Vân Vũ
Mẹ chồng cô ấy tinh ranh, cứ giả vờ không hề đánh trả. Tiêu Mai đánh mẹ chồng không nhẹ. Chúng tôi cũng khó khăn lắm mới kéo ra được.
Ai ngờ sau khi Trương Đại Hải về, bà già đó liền mách với con trai, nói Tiêu Mai đánh bà.
Mặt bà già đã thâm tím, Trương Đại Hải liền đánh Tiêu Mai.
Tôi với Tuyết Mai còn có Thắng Lợi, ba người chúng tôi mắng Trương Đại Hải một trận. Nói với anh ta sự thật của vụ việc.
Trương Đại Hải cuối cùng đã xin lỗi Tiêu Mai, hai người liền hòa giải. Buổi chiều cùng nhau đi làm, tan làm còn cùng nhau về nhà.
Ai ngờ trưa hôm sau tìm đến nhà tôi, hỏi tôi sao Tiêu Mai không về nhà.
Tôi nói Tiêu Mai sáng nay đã không đi làm. Anh ta nói tối hôm qua Tiêu Mai làm mặt với anh ta, không muốn ngủ chung phòng với anh ta. Anh ta tức giận liền đến ký túc xá của đơn vị ngủ.
Trưa về nhà, mới nghe mẹ nói sáng không thấy Tiêu Mai, còn tưởng Tiêu Mai không muốn nhìn thấy bà nên đi làm rồi. Đến trưa cũng không về liền cảm thấy quá đáng, anh ta về nhà bà mới nói chuyện Tiêu Mai không về nhà cho anh ta biết. Anh ta liền trực tiếp tìm đến đây.
Nghe chúng tôi nói Tiêu Mai căn bản đã không đến trạm thu mua, anh ta mới hoảng hốt.
Về đến nhà mới thấy đồ đạc của Tiêu Mai đều không còn, để lại một mảnh giấy, mày ở với mẹ mày đi, con tao cũng không muốn nữa, tao đi đây.
Chúng tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện, nhanh chóng báo cảnh sát.