"Anh đợi em ở đây, chúng ta đưa chìa khóa cho chị La trước. Nếu về muộn, chị ấy không thể vào nhà được." Lâm Thanh Hà nói.
Châu Lệnh Dã gật đầu, "Em nói phải, em đi đưa đi. Anh đợi em ở đây."
Lâm Thanh Hà đi đến khu vực cân đồ ở trạm thu mua, đưa chìa khóa cửa chính nhà La Mỹ Hoa cho cô.
Trạm thu mua thật sự bận rộn khác thường, La Mỹ Hoa phụ trách cân hàng tất bật không ngừng tay.
Lâm Thanh Hà đứng ngay trước mặt cô, cô mới nhìn thấy.
Cô đưa chìa khóa cho La Mỹ Hoa, "Chị, em và Lệnh Dã đi dạo trong núi một chút. Chìa khóa gửi chị."
Công việc trong tay La Mỹ Hoa không dừng lại, "Em cầm chìa khóa đi, chị phải đến năm rưỡi chiều mới tan làm."
"Bọn em không biết khi nào mới về. Nếu về sớm, em sẽ đến chỗ chị lấy chìa khóa."
"Được thôi. Hai người vào núi không định mang theo Dương Dương chứ? Trong núi thì em biết rồi đấy, rất nguy hiểm." La Mỹ Hoa tiếp nhận chìa khóa.
"Dương Dương để anh rể nó dẫn về thành phố rồi. Chỉ có em và Châu Lệnh Dã thôi. Bọn em đều có kinh nghiệm ở trong núi, chị yên tâm đi."
"Có kinh nghiệm cũng phải luôn cảnh giác."
"Em biết rồi, chị bận việc đi, em đi trước."
"Ừ, em nhất định phải chú ý an toàn."
Lâm Thanh Hà rời khỏi trạm thu mua.
Châu Lệnh Dã muốn về lấy vũ khí phòng thân.
"Không sao đâu, chúng ta lên núi đâu phải để đánh nhau. Hơn nữa em có thể giao tiếp với động vật trên núi. Sẽ không có vấn đề gì đâu."
Châu Lệnh Dã vẫn hơi lo lắng, "Con người văn minh như vậy còn có rất nhiều kẻ xấu. Giới động vật chắc cũng vậy. Có động vật tốt cũng sẽ có động vật xấu. Trong tay có thứ để phòng thân, trong lòng cũng có chút tự tin."
Châu Lệnh Dã làm bất cứ việc gì cũng nghĩ khá chu toàn, phải loại bỏ hết mọi nguy hiểm có thể xảy ra, anh mới ra tay.
"Thôi được, em về hỏi chị La lấy lại chìa khóa vậy." Lâm Thanh Hà quay người định đi.
Châu Lệnh Dã đưa tay kéo cô lại, "Không cần tìm chị La. Trong phòng chứa đồ linh tinh nhà mình có không ít dụng cụ. Chắc vẫn là mấy thứ bọn anh để lại trước đây."
"Mấy thứ đó lúc em đi mọi người đã nói rồi, đồ đạc trong nhà ai cần thì có thể đến lấy dùng. Lẽ nào họ đều không lấy?"
"Họ ngày ngày đi làm ở trạm thu mua từ sáng sớm tới tối mịt, tối đa chỉ trồng thêm ít rau trong vườn. Căn bản không có thời gian khai hoang. Mấy dụng cụ nông nghiệp đó cũng dùng không tới, để trong nhà chỉ chiếm chỗ. Họ không lấy cũng rất bình thường." Châu Lệnh Dã giải thích.
Lâm Thanh Hà cảm thấy phân tích của Châu Lệnh Dã rất có lý.
"Vậy cũng được, chúng ta mau về thôi."
Hai người vội vã trở về nhà, Châu Lệnh Dã vào phòng chứa đồ lấy một con d.a.o phát.
Nhìn thấy nó đã hơi han gỉ rồi.
Anh mài con d.a.o trên hòn đá mài bên cạnh giếng cho sáng bóng. Lưỡi d.a.o cũng được mài rất sắc.
Cầm con d.a.o phát này, Châu Lệnh Dã cười nói, "Có con d.a.o phát này, vào núi trong lòng sẽ yên tâm hơn."
Vân Vũ
Lâm Thanh Hà đã sốt ruột từ lâu. Bây giờ đã một giờ rưỡi rồi, trong núi khoảng sáu giờ là trời tối.
Năm giờ nhất định phải trở về đúng giờ, muộn nhất không quá năm rưỡi.
Nếu chị La tan làm không thấy họ. Chị ấy cũng biết họ vào núi rồi. Điều này sẽ khiến chị và các chị vợ quân nhân khác lo lắng.
Họ chỉ còn hơn ba tiếng đồng hồ.
Châu Lệnh Dã cầm d.a.o phát, theo Lâm Thanh Hà ra khỏi nhà.
Lâm Thanh Hà vừa định khóa cửa, liền thấy một con chuột lớn phóng ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con chuột đó trợn đôi mắt đen như hạt đậu nhìn cô.
Lâm Thanh Hà nhận ra nó ngay, vì trên tai trái của con chuột này có một chòm lông trắng nhỏ. Nó chính là con chuột nhỏ ngày nào đã lớn.
Chuột nhỏ cũng nhận ra cô, nó do dự gọi: "Chủ nhân."
Lâm Thanh Hà vui vẻ ngồi xổm xuống, "Cháu là chuột nhỏ."
"Vâng, cháu là chuột nhỏ. Chủ nhân, chủ nhân về khi nào vậy?" Chuột nhỏ tỏ ra vô cùng vui mừng, không ngừng ngoe nguẩy cái đuôi dài của mình.
"Chủ nhân vừa về hôm nay, chủ nhân cũng đã gặp rắn hoa rồi. Nó kể cho chủ nhân nghe rất nhiều chuyện xảy ra sau khi chủ nhân đi."
"Rắn hoa không phải ngủ đông rồi sao? Nó lại tỉnh dậy rồi à?"
Lâm Thanh Hà gật đầu.
"Chắc chắn là nghe thấy tiếng chủ nhân, bọn cháu vẫn luôn sống ở đây chờ chủ nhân trở về. Báo hoa gặp chuyện chủ nhân nên biết rồi chứ?"
"Chủ nhân biết rồi, bây giờ chủ nhân muốn lên vùng núi phía sau hỏi thăm các động vật về tung tích của báo hoa. Cháu ở nhà đợi chủ nhân, bây giờ chủ nhân phải lên vùng núi phía sau. Trì hoãn thêm nữa thì không kịp đâu." Lâm Thanh Hà nói.
"Cháu đi cùng chủ nhân nhé. Cháu có lẽ còn có thể giúp chủ nhân."
Lâm Thanh Hà cảm thấy như vậy cũng được, cô tháo một chiếc găng tay ra và nói với chuột nhỏ: "Cháu chui vào găng tay của chủ nhân đi. Ở trong này ấm áp."
Chuột nhỏ đối với Lâm Thanh Hà không có bất kỳ sự phòng bị tâm lý nào. Rất vui vẻ chui vào chiếc găng tay của cô.
Sau đó quay người lại, thò cái đầu nhỏ bé ra ngoài.
Lâm Thanh Hà đặt chiếc găng tay vào túi áo bên cạnh.
Đầu chuột nhỏ lộ ra bên ngoài túi.
Đôi mắt nhỏ đen nhánh liếc nhìn ra ngoài.
Lâm Thanh Hà và Châu Lệnh Dã không chọn con đường mòn trên núi dễ đi hơn.
Bởi vì khoảng cách từ vị trí của cô đến đó hơi xa. Còn phải đi vòng khá nhiều đường. Nơi cô muốn đến là ngọn núi mà báo hoa trước đây chiếm giữ.
Vì vậy, họ chọn con đường đi không được tốt lắm, nhưng có thể tiết kiệm được một nửa quãng đường.
Hai người vẫn chọn đi theo con đường vào núi dưới trường tiểu học Hắc Hổ Lĩnh.
Ở đây có một con đường mòn trên núi rất hẹp, vì bình thường không có mấy người đi lại nên một số đoạn đường cỏ mọc um tùm.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại, mùa này những côn trùng, thú dữ độc có thể cắn người về cơ bản cũng đều ngủ đông. Chỉ cần lo chân đừng vấp phải đá là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Châu Lệnh Dã đi trước mở đường cho Lâm Thanh Hà. Lâm Thanh Hà đi lại càng thuận lợi hơn.
Cô có thể yên tâm nói chuyện với chuột nhỏ mà không cần lo lắng về nguy hiểm dưới chân.
Chuột nhỏ nói với cô, con báo hoa mới đến vùng núi phía sau hung dữ và mạnh mẽ vô cùng.
Nó sẽ g.i.ế.c tất cả những con vật nào xuất hiện trước mặt nó.
Bây giờ những con vật nhỏ sống trên ngọn núi đó ngày nào cũng sống trong lo sợ.
Mỗi lần nó ra ngoài săn mồi tìm thức ăn, đều ở gần khu gia đình quân nhân, căn bản không dám lên núi nữa.
Chuột nhỏ nói với Lâm Thanh Hà, nếu đi vùng núi phía sau thì đừng lên núi, nếu gặp phải con báo hoa hung dữ đó, họ sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Thanh Hà nghe xong trong lòng hơi sợ, "Con báo hoa đó mạnh như vậy sao?"
"Rất mạnh. Thân hình của nó còn lớn hơn cả con báo hoa trước đây một vòng. Nếu không thì con báo hoa trước làm sao bị nó đánh bại.
Thật sự rất nhớ con báo hoa trước, lúc nó còn ở, không bao giờ ra tay với những con vật nhỏ như bọn cháu. Ăn no rồi là ngủ, thỏ rừng đi ngang qua bên cạnh nó cũng không thèm liếc mắt. Nó mới thật sự là vua của núi rừng. Còn con này là vua tàn sát.
Những con vật nhỏ trên núi đều ghét nó đến chết."