Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 456: Quách Khánh Tường từ chức



Cô ấy định đến nhà máy xem tình hình.

Lái chiếc xe của mình thẳng đến nhà máy.

Bảo vệ thấy là chủ nhân đã tới, lập tức mở cổng ra một cách cung kính.

Xe của Lâm Thanh Hà tiến vào sân nhà máy. Đỗ xe xong, cô đi thẳng đến văn phòng.

Nhân viên văn phòng nhìn thấy cô, đều đứng dậy chào hỏi.

Khi đi ngang qua văn phòng của Quách Khánh Tường, cô giơ tay gõ cửa, nghe thấy bên trong vọng ra một tiếng "Vào đi".

Lâm Thanh Hà liền đẩy cửa văn phòng bước vào.

Một mùi khói thuốc khó chịu xộc thẳng vào mũi khiến Lâm Thanh Hà lập tức lấy tay che mũi miệng.

Nhìn quanh văn phòng như thể vừa xảy ra hỏa hoạn, cả phòng ngập tràn khói thuốc.

Lâm Thanh Hà đi đến bên cửa sổ, mở toang cánh cửa đang đóng kín, quay đầu lại nhìn thấy trên gạt tàn thuốc ở bàn làm việc của Quách Khánh Tường chất đầy những mẩu tàn thuốc.

“Anh làm sao thế này? Không muốn sống nữa à? Lại đây tự sát dần dần như thế hả?”

Quách Khánh Tường nhìn thấy Lâm Thanh Hà bước vào, mẩu thuốc trên tay đã dập tắt trong gạt tàn.

Anh bước ra từ bàn làm việc, “Thanh Hà, em về rồi.”

Giọng nói cũng yếu ớt, vô lực. So với Quách Khánh Tường ngày thường hoàn toàn khác hẳn.

Lâm Thanh Hà biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi. Bèn hỏi, “Anh Quách, trông anh như đang có tâm sự. Đây không giống phong thái làm việc bình thường của anh chút nào.”

Quách Khánh Tường do dự một chút, nói: “Thanh Hà, anh, anh muốn xin từ chức, không làm nữa.”

Lời của Quách Khánh Tường khiến Lâm Thanh Hà choáng váng.

Cô mãi không nói nên lời, cuối cùng hỏi một câu: “Làm trong nhà máy vẫn ổn mà, hiệu quả của nhà máy ta lại tốt như vậy, tuy có hơi mệt một chút, nhưng kiếm được tiền, đến tết anh còn có thể chia lợi nhuận, tại sao lại muốn từ chức?”

Quách Khánh Tường không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Hà, anh cúi đầu xuống, “Mọi thứ đều rất tốt. Chỉ là anh không muốn làm nữa. Anh cũng muốn rút lại số tiền ba vạn đã góp cổ phần trong nhà máy. Phần chia lợi nhuận năm nay anh cũng không lấy nữa.”

Lâm Thanh Hà hoàn toàn bị những lời Quách Khánh Tường nói làm cho choáng váng.

Phần chia lợi nhuận năm nay của nhà máy, ít thì anh cũng có thể chia được hai ba vạn. Nói không lấy là không lấy thật. Điều này quá khó hiểu.

“Anh Quách, anh sao vậy? Anh gặp phải chuyện gì rồi phải không? Anh đừng giấu em, nói với em đi, biết đâu em có thể giúp anh.” Lâm Thanh Há sốt ruột nói.

Quách Khánh Tường như bị ma ám vậy, đi trở lại bàn làm việc, lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy đưa cho Lâm Thanh Hà.

“Thanh Hà, em đừng khuyên anh nữa, anh đã quyết định rồi. Anh không thể tiếp tục làm trong nhà máy được nữa. Sau này em phải tự mình vất vả nhiều hơn rồi. Còn số tiền ba vạn anh đã đầu tư vào, lúc nào em có thì trả anh cũng được.”

Lâm Thanh Hà tiếp nhận tờ giấy, nhìn thấy đó rõ ràng là đơn xin từ chức.

Lâm Thanh Hà cũng nổi giận, “Anh Quách, anh hơn em hơn chục tuổi. Làm việc sao có thể hấp tấp như vậy được. Em biết anh chắc chắn có chuyện, anh nói với em đi. Em chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp anh.”

Quách Khánh Tường đem chùm chìa khóa trên tay cũng đặt lên bàn làm việc, “Thanh Hà, anh không sao. Chỉ là không muốn làm nữa. Công việc này quá mệt rồi. Em cũng nói anh hơn em hơn chục tuổi. Anh đã là người trung niên rồi, thể lực không chịu nổi nữa. Anh nghĩ anh vẫn thích hợp với nghề cũ của anh thôi.

Thanh Hà, coi như anh có lỗi với em. Ngày trước em tin tưởng anh như vậy, cho anh đầu tư vào nhà máy của em. Giờ nửa chừng rút lui, đúng là không ra gì. Hôm nay em về rồi. Tất cả tài liệu anh đều để trong ngăn kéo rồi. Tạm biệt nhé.” Nói xong, anh bước những bước dài ra khỏi cửa văn phòng.

Lâm Thanh Hà đứng nguyên tại chỗ, mãi không lấy lại được tinh thần.

Nhìn đơn xin từ chức trên tay, cô thực sự không thể nghĩ ra rốt cuộc là có vấn đề gì?

Tại Dương Dương Phục Trang, Lâm Thanh Hà rất tin tưởng Quách Khánh Tường. Cô tuy là chủ nhân của Dương Dương Phục Trang, nhưng rất nhiều việc trong nhà máy thực ra đều do Quách Khánh Tường quản lý. Vì vậy, cô mới có thể rời đi thoải mái bảy tám ngày như vậy, cô đều không cần lo lắng chuyện trong nhà máy, đó là vì có Quách Khánh Tường ở đó. Anh ấy có thể xử lý tốt mọi việc.

Bây giờ cô trở về, Quách Khánh Tường như biến thành một người khác, đột nhiên xin từ chức, ngoài số tiền ba vạn đã đầu tư vào, cái gì khác cũng không lấy.

Điều này quá không bình thường, cũng quá kỳ lạ. Hỏi anh xảy ra chuyện gì? Anh cũng không nói.

Đứng trong văn phòng một lúc lâu, Lâm Thanh Hà bực bội trở về văn phòng của mình.

Thư ký của cô cũng đã bị sa thải, giờ cô không có thư ký.

Vừa ngồi xuống không lâu, những người trước đây có việc đều tìm Quách Khánh Tường, giờ đều đến tìm cô.

Không có Quách Khánh Tường, Lâm Thanh Hà như mất đi một cánh tay. Những tài liệu cần ký, cô đều tự mình xem xét kỹ lưỡng một lần rồi mới ký.

Các vấn đề về vải trong nhà máy, vấn đề máy móc, v.v... đều đến tìm cô.

Lâm Thanh Hà lúc này mới hiểu Quách Khánh Tường quan trọng đến nhường nào.

Xử lý xong những việc cần giải quyết trong nhà máy.

Lâm Thanh Hà đột nhiên nhớ đến trợ lý của Quách Khánh Tường. Cô lập tức gọi Tiểu Triệu, trợ lý của Quách Khánh Tường, đến.

Tiểu Triệu là nhân viên cũ được tuyển vào ngay từ đầu, luôn đi theo Quách Khánh Tường.

“Em có biết lý do Quách quản lý muốn từ chức không?”

Tiểu Triệu lắc đầu, “Không biết. Mấy ngày nay Quách quản lý có chút không ổn. Thường xuyên mất tập trung. Hôm nay anh ấy từ chức, em cũng rất bất ngờ.”

“Gia đình Quách quản lý có gặp phải chuyện gì không?”

“Chuyện này em cũng không rõ.”

“Được rồi. Em ra ngoài trước đi.”

Tiểu Triệu đi đến cửa chính bỗng nhớ ra một chuyện, anh quay người lại đi trở vào.

Lâm Thanh Hà thấy anh lại quay lại, tò mò hỏi: “Sao em lại quay lại?”

Tiểu Triệu gãi gãi đầu, “Em nhớ ra một chuyện. Không biết có liên quan gì đến việc từ chức của Quách quản lý không?”

Lâm Thanh Hà nghe vậy, lập tức phấn chấn lên, “Em ngồi xuống nói.”

Tiểu Triệu ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Lâm Thanh Hà.

“Khoảng bốn ngày trước, có một nhà phân phối từ nơi khác đến bàn hợp tác. Quách quản lý đã đàm phán hợp tác với họ.

Vốn dĩ Quách quản lý định mời họ ăn ở nhà ăn của nhà máy, nhưng khách hàng lại nhất định nói đi nhà hàng. Nói rằng họ đã đặt bàn ở nhà hàng rồi.

Quách quản lý bảo em đi cùng.

Nhưng khách hàng đó nói muốn nói chuyện riêng với Quách quản lý, không muốn anh ấy mang theo trợ lý.

Khách hàng đó là khách hàng lớn, là một nhà phân phối đại lý số lượng lớn.

Quách quản lý rất muốn hợp tác với họ, nên đã không cho em đi. Quách quản lý tự mình đi với họ. Nội dung hai bên nói chuyện gì, em không biết.

Ngày hôm sau, Quách quản lý đến nhà máy làm việc còn đến muộn. Hình như từ ngày đó trở đi, em đã thấy Quách quản lý có chút không ổn, lúc nào cũng thấy anh ấy thẫn thờ.”

Lâm Thanh Hà lập tức cảm thấy nhà phân phối này rất có vấn đề. Bàn hợp tác ăn cơm vốn là chuyện đường đường chính chính. Không cho mang theo trợ lý là có vấn đề.

“Tiểu Triệu, em đi lấy tài liệu về nhà phân phối đó cho chị xem.”

Tiểu Triệu nói tiếng vâng, rồi đi ra ngoài lấy tài liệu.

Lâm Thanh Hà không thể nghĩ thông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể khiến Quách Khánh Tường từ chức.

Cô tin tưởng con người của Quách Khánh Tường, anh không thể nào phản bội Dương Dương Phục Trang được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Chapter 479 - Tìm Kiếm Câu Trả Lời

Tiểu Triệu không lâu sau đã mang tới tài liệu hợp tác đó.

"Chính là bản này. Cũng kỳ lạ, kể từ hôm đó họ ăn cơm với Quách quản lý xong, chuyện hợp tác Quách lão bản không nhắc tới nữa. Em có hỏi qua ông ấy, Quách lão bản nói đại lý này không phù hợp, đã hủy hợp tác với họ."

Lâm Thanh Hà cầm lấy tài liệu đó, xem một lúc, rồi cho những tài liệu hợp đồng đã hủy đó vào túi của mình.

Với Tiểu Triệu nói: "Em cứ làm công việc như cũ đi, Quách lão bản sẽ trở lại thôi."

Tiểu Triệu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, "Lão bản, Quách quản lý thật sự còn có thể trở lại sao?"

"Đương nhiên, nhân tài giỏi như vậy sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ chứ."

Lâm Thanh Hà ngẩng tay xem giờ, đã 5 giờ rồi.

Cô đứng dậy cầm túi, với Tiểu Triệu nói: "Tôi có việc phải đi trước đây. Em đi làm việc của em đi."

Tiểu Triệu rời đi, Lâm Thanh Hà cũng ra khỏi cửa phòng làm việc.

Cô đi mua một ít hoa quả, trực tiếp lái xe đến nhà Quách Khánh Tường.

Ngõ nhà Quách Khánh Tường rất hẹp, xe của Lâm Thanh Hà đi vào thì khó quay đầu. Không còn cách nào khác đành đỗ xe bên lề đường. Sau đó đi bộ vào trong ngõ.

Cô đã từng tới hai lần, biết số nhà của nhà anh ấy. Rất dễ dàng tìm được nhà Quách Khánh Tường.

Ở nhà chỉ có hai vợ chồng già, Quách Khánh Tường vẫn chưa về.

Lâm Thanh Hà nghĩ vợ của Quách Khánh Tường hẳn là sẽ biết chút gì đó.

Vợ của Quách Khánh Tường cô cũng quen biết, biết chị ấy làm việc ở Hội Phụ nữ, tan làm lúc 5 giờ 30.

Bây giờ đã là 5 giờ 20, đợi thêm một hai mươi phút nữa, người hẳn là sẽ tan làm về thôi.

Hai vợ chồng già đối với Lâm Thanh Hà rất nhiệt tình. Họ biết mối quan hệ giữa Lâm Thanh Hà và Quách Khánh Tường.

Vừa rót trà, vừa mời hoa quả.

Hai vợ chồng già không biết chuyện Quách Khánh Tường đã từ chức, Lâm Thanh Hà cũng không định nói với họ.

Quách Khánh Tường đột nhiên từ chức một cách kỳ lạ, cô không làm rõ tình hình, ngủ cũng không yên.

Lúc 5 giờ 35, vợ của Quách Khánh Tường Hoàng Thúy Vân đạp xe đạp về. Chị ấy bọc mình kín mít.

Lâm Thanh Hà từ trong phòng đi ra.

"Chị, tan làm rồi à."

Hoàng Thúy Vân thấy là Lâm Thanh Hà, vui vẻ dựng xe vào tường, gỡ khăn choàng trên đầu đi tới, "Ôi, không phải là Lâm lão bản sao? Em từ ngoại địa về rồi à? Sao lại rảnh tới nhà chị thế? Mau vào nhà. Trời bên ngoài này thật sự có thể lạnh c.h.ế.t người.

Chiếc xe hơi nhỏ bên lề đường đầu làng là của em đúng không?"

Lâm Thanh Hà cười cười, "Vâng, em tới tìm Quách quản lý. Thấy anh ấy không có nhà, em có chuyện muốn nói với chị."

"Lão Quách không ở đơn vị sao? Dạo này anh ấy khá bận. Em vào phòng chị nói đi."

Lâm Thanh Hà theo Hoàng Thúy Vân vào phòng ngủ của chị ấy và Quách Khánh Tường.

Hoàng Thúy Vân kéo ra một cái ghế cho Lâm Thanh Hà, "Em ngồi đi. Em muốn nói gì với chị vậy?"

"Chuyện Quách quản lý từ chức, chị có biết không?"

Hoàng Thúy Vân vừa chạm m.ô.n.g vào mép giường liền đứng phắt dậy, "Em nói gì? Quách Khánh Tường anh ấy từ chức rồi? Làm tốt như vậy, anh ấy còn nói muốn mở cửa hàng chuyên dụng Dương Dương Phục Trang khắp cả nước. Sao đột nhiên lại từ chức? Là chuyện khi nào vậy?"

"Là trưa nay. Anh ấy còn muốn rút hết số tiền đã đầu tư vào Dương Dương Phục Trang ra. Em hỏi anh ấy là nguyên nhân gì, anh ấy nói với em là làm việc trong xưởng quá mệt rồi, tuổi tác của anh ấy đã lớn không muốn tiếp tục liều mạng nữa."

"Không thể nào. Anh ấy tuyệt đối không có suy nghĩ kiểu đó. Anh ấy bị tà ám rồi sao? Đây tuyệt đối không phải là suy nghĩ thật của anh ấy. Lâm lão bản, em đừng có tin anh ấy. Cũng đừng phê chuẩn cho anh ấy từ chức. Anh ấy chắc chắn là gặp chuyện rồi? Bằng không anh ấy sẽ không như vậy đâu. Em không biết anh ấy để tâm đến xưởng máy đến mức nào đâu, tối nằm mơ còn đang họp, nói gì đó về việc phải nâng cao cả sản lượng lẫn chất lượng.

Anh ấy để tâm đến xưởng máy còn hơn cả chị và bố mẹ anh ấy. Từ chức tuyệt đối là có nguyên nhân."

"Chị, chị đừng kích động. Em chính là để làm rõ tình hình mới tới đây hỏi thăm chị tình hình."

Hoàng Thúy Vân lúc này mới hoàn hồn từ sự kinh hãi lúc nãy.

"Em muốn biết tình huống gì cứ thoải mái hỏi."

"Sau khi em đi, Quách quản lý có nói trước mặt chị về chuyện trong xưởng không?"

Hoàng Thúy Vân nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Hình như là không. Anh ta chuyện trong xưởng máy trừ khi chị hỏi, còn không thì không bao giờ chủ động nói với chị."

"Vậy mấy ngày gần đây, chị có phát hiện anh ấy so với trước đây có gì thay đổi không?"

"Cũng có chút thay đổi, hình như ngày nào về cũng không vui lắm. Chị tưởng là anh ấy mệt. Cũng không hỏi."

"Chị có biết người tên Ngụy Lai Vận không?"

Hoàng Thúy Vân nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không. Người này là ai vậy? Chị nghe cũng chưa từng nghe."

"Vậy chị và Quách quản lý có từng đi qua thành phố H chưa?"

"Hồi còn trẻ, Khánh Tường có tới đó thu mua đồ. Em cũng biết trước đây nhà nước không cho phép buôn bán. Thu mua đồ xong lén mang ra chợ đen bán. Người em vừa nói đó không lẽ cũng là người thành phố S?"

"Bây giờ vẫn chưa rõ, người này là người muốn làm ăn với Dương Dương Phục Trang của chúng ta. Còn là một đại lý cấp tỉnh, nhưng Quách quản lý lại chấm dứt hợp tác với anh ta.

Thư ký của Quách quản lý nói vốn dĩ chuyện này đàm phán cũng sắp xong rồi, chỉ vì ăn một bữa cơm. Ngày hôm sau anh ấy đã trở nên khác so với trước."

"Em nói vậy thì chị nhớ ra rồi. Ba ngày trước, lão Quách hôm đó về đến hơn 11 giờ đêm. Hình như chính là hôm đó anh ấy có sự thay đổi. Chị còn hỏi anh ấy đi đâu? Anh ấy nói đi đàm phán làm ăn với khách hàng. Bởi vì người anh ấy toàn mùi rượu, chị đã tin rồi."

Nói tới đây, Hoàng Thúy Vân mở to mắt, "Không lẽ anh ấy rơi vào bẫy của người khác rồi?"

Lâm Thanh Hà gật đầu, "Em cũng nghĩ vậy. Hoặc là nói người khác nắm được điểm yếu của anh ấy, uy h.i.ế.p anh ấy."

"Em nói đúng, chính là như vậy. Bây giờ muốn biết đáp án thì phải tìm được Quách Khánh Tường. Bây giờ anh ấy có thể đi đâu?" Hoàng Thúy Vân sốt ruột nói.

"Chị, chuyện này em giao cho chị. Đợi Quách quản lý về rồi chị gọi điện cho em, em lập tức sẽ tới ngay."

Nói xong, từ trong túi xách trên người lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ cỡ lòng bàn tay. Trong sổ tay kẹp một cây bút máy.

Cô dùng bút máy viết một dãy số. Sau đó xé tờ giấy đó đưa cho Hoàng Thúy Vân, "Đây là số điện thoại nhà em. Nhớ nhé, Quách quản lý vừa về là gọi điện cho em ngay. Em sẽ rất nhanh quay lại đây."

Hoàng Thúy Vân đưa tay tiếp nhận, "Được, chị nhất định sẽ gọi điện cho em."

"Muộn rồi, em phải về đây."

Hoàng Thúy Vân tiễn Lâm Thanh Hà ra tận bên chiếc xe ở cửa ngõ, nhìn xe của Lâm Thanh Hà rời đi, chị ấy mới quay về nhà.

Lâm Thanh Hà trở về khu gia đình.

Châu Lệnh Dã đã đứng ở ngoài cửa chờ rồi.

Vân Vũ

Nhìn thấy xe của Lâm Thanh Hà vào sân, liền đóng cổng lớn lại. Quay đầu đi về phía Lâm Thanh Hà bước ra từ xe hơi.

"Bây giờ đã 6 giờ rưỡi rồi, em đi đâu vậy? Anh suýt nữa thì lái xe đến xưởng tìm em rồi."

Lâm Thanh Hà đóng cửa xe lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Quách Khánh Tường xin từ chức với em."