Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 461: Ngụy Lai Vận hé miệng khai báo



Cơ quan công an căn cứ vào manh mối do Lâm Thanh Hà cung cấp, đã tìm đến cổng nhà của Ngụy Đông Lai.

Cánh cổng đang đóng chặt.

Từ Đông giơ tay gõ cửa. Bên trong dường như không có động tĩnh gì.

Bên ngoài cổng không khóa, điều đó chứng tỏ trong nhà có người.

Từ Đông dùng sức muốn đẩy cửa vào, thì phát hiện cánh cổng rõ ràng đã được cài then từ bên trong. Điều này càng khẳng định bên trong có người.

Anh tiếp tục gõ cửa gần một phút đồng hồ.

Mới nghe thấy trong nhà có tiếng hỏi: “Ai đấy?”

“Công an đây, mở cửa.”

“Các anh có việc gì thế?”

Từ Đông bắt đầu nghi ngờ rồi.

Một gia đình bình thường, dù có đề phòng thì ban ngày ban mặt cài then cổng. Nhưng nghe thấy là công án tới, phản ứng đầu tiên lẽ ra phải là chạy ra mở cửa ngay, người này lại hỏi họ có việc gì?

Điều này tuyệt đối là có vấn đề.

Tất cả các nhân viên công án đứng ở ngoài cổng đều đề cao cảnh giác. Tay đồng loạt đặt lên thắt lưng.

Giọng Từ Đông trở nên nghiêm khắc.

“Chúng tôi là công an. Mở cửa nhanh. Nếu làm trễ công việc của chúng tôi, tự gánh chịu hậu quả.”

“Dạ dạ dạ, tôi ra ngay đây.”

Một lúc sau, cổng được mở ra.

Một người đàn ông đứng trước mặt Từ Đông.

Hắn cười toe toét nói: “Đồng chí công an. Các anh có việc gì thế?”

Từ Đông cùng các nhân viên công án đi cùng đã tiến vào sân.

“Anh là người nhà nào trong này?”

“Tôi là con rể nhà này. Sau khi anh vợ tôi xảy ra chuyện, vợ hắn dẫn hết các con đi rồi, tôi và vợ tôi đành phải quay lại đây chăm sóc ông cụ nhà tôi.”

“Chúng tôi có thể vào trong xem được không?” Từ Đông hỏi.

“Dĩ nhiên là được rồi, đi theo tôi nhé.”

Người đàn ông dẫn đường, Từ Đông đi theo hắn vào trong phòng.

“Trong nhà hơi bừa bộn. Căn nhà lớn trước kia sau khi anh vợ tôi bị bắt, đơn vị đã thu hồi lại rồi. Đành phải dọn về đây ở lại.”

Từ Đông đi quanh quẩn trong phòng một vòng, “Sao chỉ có một mình anh? Vợ anh Ngụy Phương Phương đâu?”

Nghe công an nhắc đến vợ hắn, trên mặt hắn thoáng hiện sự hoảng hốt.

“Vợ, vợ tôi đi mua rau rồi.”

“Đi mua rau?”

Người đàn ông gật đầu, lại lặp lại một lần nữa, “Vâng, đi mua rau rồi.”

Từ Đông giơ cổ tay lên, liếc nhìn thời gian trên đó, “Bây giờ là mười giờ đúng rồi, còn mua được rau nữa không? Tuy tôi không nấu cơm, nhưng tôi cũng biết chỉ có vào buổi sáng, chợ nông sản mới bán rau. Vợ anh lúc này đi đâu mua rau?”

Người đàn ông biết mình đã nói sai rồi, vội vàng gỡ gạc.

“Cô ấy đi ra ngoài từ sớm, không phải lúc này mới đi đâu.”

“Vậy bây giờ đã mười giờ rồi, sao vẫn chưa thấy về?” Lúc này Từ Đông đã khẳng định người đàn ông này có vấn đề.

Suy đoán của Lâm Thanh Hà là đúng. Sự mất tích của Quách Khánh Tường chắc chắn có liên quan đến người này.

Từ Đông muốn thử thêm, gọi một tiếng, “Ngụy Lai Vận.”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, người đàn ông sửng sốt một cái, “Các anh… các anh làm sao biết tên tôi?”

Hai người đi cùng Từ Đông lập tức khống chế Ngụy Lai Vận, trói tay ra sau lưng.

Sắc mặt Ngụy Lai Vận đại biến, “Các anh làm gì thế? Dựa vào cái gì mà bắt tôi?”

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cứ dựa vào anh là Ngụy Lai Vận.”

“Tôi không hiểu ý các anh, lẽ nào tôi có cái tên này cũng là có tội sao?” Người đàn ông chống cự.

Hai nhân viên công án ghì chặt hắn xuống, “Không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn một chút.”

Ngụy Đông Lai không chống cự nữa.

Mà rất tức giận nói: “Các anh bắt nhầm người rồi. Tôi ở nhà ngoan ngoãn không làm gì sai trái cả?”

“Cái tên Quách Khánh Tường anh biết chứ?” Từ Đông lại đột ngột hỏi một câu.

Ngụy Lai Vận nghe thấy tên Quách Khánh Tường, lập tức đờ người ra tại chỗ.

Phản ứng đầu tiên trong đầu là: tiêu rồi. Chuyện hắn và Ngụy Phương Phương làm đã bại lộ rồi.

Từ Đông cười, “Khai đi. Các người đã đưa Quách Khánh Tường đi đâu rồi?”

Ngụy Lai Vận biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, không hiểu sao cảnh sát lại điều tra ra họ nhanh như vậy, họ đã lên kế hoạch một thời gian dài mới thực hiện.

“Nói nhanh, thành khẩn khai báo thì được khoan hồng, chống đối thì bị trừng trị nghiêm khắc.” Từ Đông cảnh cáo hắn rất nghiêm khắc.

“Tôi đã nói là các anh bắt nhầm người rồi mà. Tôi căn bản không quen cái ai tên Quách Khánh Tường cả. Trên cả nước họ Ngụy nhiều vô kể. Các anh thực sự bắt nhầm người rồi.”

Từ Đông thấy hắn không thấy quan tài không rơi nước mắt, “Anh đừng có mang lòng may rủi, chúng tôi có thể trực tiếp tìm tới đây là đã điều tra kỹ rồi.

Anh từng tới Dương Dương Phục Trang tìm Quách Khánh Tường bàn chuyện kinh doanh. Muốn làm đại lý tổng của thành phố H. Có chuyện này đúng không?

Anh đừng phủ nhận, các người đã tới Dương Dương Phục Trang, có rất nhiều nhân viên đã thấy các người.”

Lúc này, tay của Ngụy Lai Vận đã không nhịn được run rẩy, chúng, bọn họ quả nhiên đã điều tra ra hết mọi thứ rồi.

Hắn im lặng.

Từ Đông cười lạnh nói: “Anh không nói gì coi như anh đã thừa nhận rồi.”

“Tôi không có gì để nói với các anh, có chứng cứ thì các anh cứ bắt tôi đi.”

Từ Đông nhìn vẻ ngoan cố không chịu thừa nhận của hắn, liền biết tình hình chắc chắn nghiêm trọng.

Nếu Quách Khánh Tường không sao, chỉ là bị bọn họ nhốt lại. Tối đa chỉ tính tội giam giữ trái phép. Đây không phải là tội nặng. Thái độ thành khẩn nhận tội, lại được sự tha thứ của nạn nhân thì chỉ giam giữ vài ngày phạt tiền, không cần ngồi tù. Dù có ngồi tù cũng tối đa ba năm.

Còn nếu đã g.i.ế.c người, đó là tội chết.

Bây giờ hắn ngoan cố không chịu thừa nhận. Vậy thì Quách Khánh Tường nguy hiểm rồi.

Bây giờ phải nhanh chóng tìm được Quách Khánh Tường. Vợ hắn Ngụy Phương Phương lần này ra ngoài chắc chắn có liên quan đến Quách Khánh Tường.

Giọng Từ Đông cao hơn vài bậc, “Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Nếu Quách Khánh Tường chết, anh và Ngụy Phương Phương chính là g.i.ế.c người, một người cũng không sống được. Bây giờ nếu anh tự thú với tôi, chính là anh tự cho mình một cơ hội sống.

Dĩ nhiên, dù anh không nói, chúng tôi cũng có thể phá vụ án này, vẫn bắt được Ngụy Phương Phương. Đến lúc đó anh mới khai hết mọi chuyện ra. Cũng chẳng có tác dụng gì nữa.

Nếu anh nghĩ con cái anh, cha mẹ anh về sau không có ai chăm sóc. Trên xã hội bị người ta ức h.i.ế.p đủ đường, thì cứ việc giữ im lặng đi.”

Những lời này của Từ Đông, Ngụy Lai Vận nghe vào rồi.

Toàn thân hắn run rẩy không ngừng, nước bọt vì căng thẳng nuốt xuống từng ngụm một.

Nghĩ đến các con của mình, cha mẹ mình cũng không còn trẻ nữa.

Nếu Quách Khánh Tường thực sự chết. Vậy thì bọn họ thực sự không còn chỗ dựa.

Hắn nhăn nhó mặt mày, “Những gì anh nói tôi đều thừa nhận. Tôi cũng không muốn làm như vậy. Là Ngụy Phương Phương uy h.i.ế.p dụ dỗ tôi làm.

Tôi và Quách Khánh Tường không có mâu thuẫn gì. Sau khi anh vợ tôi bị bắt. Trước khi mẹ vợ tôi c.h.ế.t có nói với Ngụy Phương Phương rằng anh vợ có thể bị định tội, là do Quách Khánh Tường làm chứng. Người hại c.h.ế.t anh vợ tôi là Quách Khánh Tường.

Ngụy Phương Phương muốn báo thù cho anh trai cô ta………”

Từ Đông lúc này muốn biết nhất là tình hình của Quách Khánh Tường.

Anh ngắt lời hắn, “Chuyện này để sau nói, anh nói trước đi Quách Khánh Tường ở đâu? Anh ta thế nào rồi?”

Ngụy Đông Lai lắc đầu, “Hiện tại người anh ta thế nào, tôi cũng không rõ. Ngụy Phương Phương đã đi gần một tiếng đồng hồ rồi. Quách Khánh Tường bị nhốt ở trong khu nhà máy gạch bỏ hoang ở ngoại ô phía đông.”

“Anh đi cùng chúng tôi.”

Ngụy Lai Vận gật đầu nói tốt.

Từ Đông nói với hai nhân viên công án bên cạnh: “Hai đồng chí ở lại đây. Ngụy Phương Phương quay về thì lập tức bắt giữ cô ta. Tôi cùng hai người khác đi nhà máy gạch ở ngoại ô phía đông.”