“Em không sao. Trên tàu em đã ngủ khá nhiều rồi. Bác không cần lo cho em đâu, nếu mệt em sẽ tự đi nghỉ ngay ạ.”
Châu San gật đầu, “Được thôi.”
Lâm Thanh Hà múc sữa dê và trứng lòng đào ra bát, bưng đến cho Châu San.
Rồi cô quay vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Ông nội Châu cười hiền hậu vẫy tay, “Các cháu đến ngồi đi. Đứng thế làm gì? Đừng khách khí như người ngoài vậy.”
Châu Hiểu Nghệ ngồi xuống cạnh ông nội, bất ngờ phát hiện trong lòng ông đang ôm một sinh vật nhỏ bé đáng yêu, cô ngạc nhiên vô cùng.
Tò mò cúi xuống gần hơn, “Ông ơi, bé này là con gì thế? Cháu chưa thấy bao giờ.”
Chồn vàng không phổ biến ở thành phố, nên Châu Hiểu Nghệ không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Ông nội Châu chưa kịp trả lời, Lý Cường – người đang bế đứa trẻ – đã nhận ra ngay. Anh ta lùi lại hai bước, nói: “Đây là chồn vàng, không may mắn đâu, sao lại có thể ôm trong lòng được? Nhanh vứt nó đi!”
“Không sao, nó ngoan lắm.” Ông nội Châu cười đáp.
Châu Hiểu Nghệ dù chưa từng thấy chồn vàng, nhưng cô đã nghe nhiều truyền thuyết về loài vật này.
Không như Lý Cường, cô không hề bài xích mà ngược lại, còn cảm thấy vô cùng hứng thú với sinh vật nhỏ bé đáng yêu này.
A Hoàng đã quá quen với việc bị con người kỳ thị. Nó khinh bỉ nhìn một gã đàn ông to lớn mà lại hoảng hốt vì nó, thật là thảm hại.
“Cháu thấy bé này dễ thương lắm. Ông tìm thấy nó ở đâu thế ạ?” Châu Hiểu Nghệ còn dám đưa tay nghịch sợi râu nhỏ của A Hoàng.
Vân Vũ
Bản năng của động vật có thể cảm nhận được con người có ác ý hay không. A Hoàng cảm thấy Châu Hiểu Nghệ cũng giống ông nội Châu, là người lương thiện, không có ý xấu.
Nhưng nó lại cảm nhận được từ Lý Cường một sự ác ý tràn trề. Trong lòng, nó đã dán nhãn Lý Cường là kẻ xấu.
“Đây là thú cưng của chị dâu cháu đấy, cô ấy mang về từ doanh trại.” Ông nội Châu vui vẻ trả lời.
“Chị dâu thật là cá tính, dám nuôi chồn vàng làm thú cưng. Ông ơi, lần này chị dâu về thay đổi nhiều quá, như thể là một người khác vậy.” Châu Hiểu Nghệ hạ giọng.
“Ông cũng rất thích cháu dâu như thế này. Cô ấy là người rất thú vị. Trước đây có lẽ do chưa quen nên mới như vậy.”
Ông nội Châu không hề giấu giếm sự yêu mến dành cho cháu dâu.
“Trước khi về, cháu còn lo lắng không biết chị dâu có khó tính không. Giờ thì thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Ông ơi, cho cháu chơi với A Hoàng một lúc đi.”
Lý Cường rất khó chịu, Châu Hiểu Nghệ lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Cô chẳng bao giờ coi trọng lời anh ta nói.
Việc này khiến anh ta rơi vào tình thế khó xử, điều mà anh ta ghét nhất, cảm thấy nhân phẩm bị chà đạp.
Nhà anh ta ở ngoại thành Bắc Kinh.
Từ nhỏ gia cảnh đã khó khăn. May mắn có người cha nhìn xa trông rộng, tin rằng học vấn có thể thay đổi số phận, dù nhà không đủ ăn vẫn cố gắng cho anh ta đi học.
Nhờ vậy, anh ta mới có cơ hội gặp Châu Hiểu Nghệ, dựa vào năng lực của mình mà trở thành con rể nhà họ Châu.
Anh ta tưởng rằng leo lên được nhà cao cửa rộng sẽ một bước lên mây.
Nào ngờ bố mẹ vợ chẳng giúp đỡ gì, còn đặt ra quy tắc ba điều. Bắt anh ta không được tiết lộ thân phận con rể nhà họ Châu. Lý do là gia đình quân nhân có tình hình đặc biệt.
Anh ta muốn vào làm việc trong cơ quan chính phủ, nhờ họ giúp đỡ. Mẹ vợ bảo anh ta hãy yên phận làm tốt công việc hiện tại. Muốn vào cơ quan chính phủ thì phải dựa vào năng lực của mình mà thi cử.
Mọi việc anh ta muốn làm đều phải cân nhắc đến hoàn cảnh gia đình quân nhân của nhà họ Châu. Điều này khiến anh ta phát điên.
“Lý Cường, anh đang nghĩ gì thế? Ông đang nói chuyện với anh đấy?” Châu Hiểu Nghệ nhìn anh ta đầy nghi hoặc.
“Vừa rồi anh đang nghĩ về công việc.” Lý Cường cười giải thích.
“Người trẻ tuổi làm việc thì hãy tập trung làm việc, nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi cho thoải mái. Đừng để công việc và nghỉ ngơi lẫn lộn, như thế sẽ rất mệt.” Ông nội Châu nói.
“Ông nói đúng lắm. Tật xấu này của cháu phải sửa thôi. Vừa rồi ông bảo cháu gì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ông hỏi thăm bố mẹ cháu hiện giờ sức khỏe thế nào?”
“Bố mẹ cháu vẫn khỏe, ở quê trồng trọt nuôi gà, cuộc sống cũng ổn.”
“Thế thì tốt, người già chỉ cần sức khỏe tốt là hơn tất cả.”
……
Châu Hiểu Nghệ bế A Hoàng vào bếp.
Lâm Thanh Hà vẫn đang nấu món sữa dê trứng lòng đào. Đơn giản, bổ dưỡng lại ngon miệng.
“Chị dâu ơi, chị nấu món gì mà thơm thế? Em ở phòng khách cũng ngửi thấy rồi.”
Lâm Thanh Hà ngẩng lên, thấy cô ấy đang bế A Hoàng, cảm thấy cô thật dũng cảm, “Chị học làm món sữa dê trứng lòng đào từ Tiểu Vương đấy.”
“Em bảo mà, sao lại thơm đến thế.”
Lâm Thanh Hà cười, “Em không sợ nó sao?”
“Không sợ, dễ thương thế này ai mà chả thích. Chị dâu ơi, chị không phải người bình thường đâu, ngay cả thú cưng cũng đặc biệt thế này. Nếu mang ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn. Chị dâu ơi, chị sống ở đó có quen không?”
“Cũng ổn, không có gì không quen cả. Chỉ là muốn ra khỏi núi sẽ hơi phiền phức, nhưng sống trong núi cũng rất tốt. Xung quanh khu gia đình chúng chị phong cảnh đẹp, không khí trong lành, còn có cảnh sắc như tranh thủy mặc, ở thành phố không thể thấy được.”
Châu Hiểu Nghệ đầy vẻ mơ mộng, “Thật sao? Em cũng muốn đến xem quá. Em lớn lên đến giờ chưa ra khỏi tỉnh bao giờ.”
“Khi nào mẹ khỏe, em cùng mẹ đến chỗ chúng chị chơi nhé.”
Châu Hiểu Nghệ gật đầu đồng ý.
“Cơm chín rồi, đi gọi em rể và bé lại ăn cơm đi. Chị đã hấp trứng cho bé rồi.”
……
Châu Hiểu Nghệ và mọi người dùng bữa.
Lâm Thanh Hà bế A Hoàng về phòng.
A Hoàng lập tức mách với cô, “Tên Lý Cường đó không phải người tốt đâu, lúc nãy lúc ông cụ và Châu Hiểu Nghệ không để ý, hắn đá ta một cái.”
“Tại sao chứ? Nhìn anh ta cười nói rất hòa nhã mà. Hay là do vô ý?”
“Không phải vô ý đâu, hắn đá xong còn chửi ta là tiểu súc sinh.”
Lâm Thanh Hà không ngờ Lý Cường lại là người như vậy. Nhưng tại sao anh ta lại làm thế?
Cô không hiểu nổi, hay là do có ác cảm với cô nên mới trút giận lên A Hoàng?
Lâm Thanh Hà cảm thấy có gì đó không ổn. Việc mẹ chồng đột nhiên bị xe đạp đ.â.m đến bất tỉnh đã là một nghi vấn lớn.
Kẻ gây tai nạn bỏ trốn, người chứng kiến chỉ nhìn thấy lưng.
Không phải cô có tư tưởng âm mưu luận. Kinh nghiệm từ kiếp trước khiến cô cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó ở đây.
Còn Tống Lâm Lâm kia, dù Châu Lệnh Dã chưa nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra khiến anh đuổi cô ta đi. Chỉ cần biết một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy đã dám ngược đãi động vật. Khi bị phát hiện, để trốn tránh trách nhiệm và tiếp tục ở lại, cô ta dám lấy kéo đ.â.m vào chính mình, từ chuyện này đã thấy cô ta là người tàn nhẫn.
Điều khiến cô băn khoăn nữa là, gia đình nuôi của cô ta đều c.h.ế.t trong vụ cháy, cùng sống trong nhà, tại sao Tống Lâm Lâm khi đó mới 12 tuổi lại có thể thoát khỏi vụ hỏa hoạn đó?
Vụ cháy đó có liên quan gì đến cô ta không?
Tống Lâm Lâm vừa trở về, mẹ chồng liền bị xe đ.â.m bất tỉnh. Có liên quan gì đến cô ta không?
Lý Cường đối xử với A Hoàng như vậy, hoặc là anh ta rất ghét chồn vàng, hoặc là có ác cảm với cô.
Cô không làm gì để mích lòng anh ta, thậm chí còn không có ấn tượng gì với anh ta, vậy tại sao anh ta lại không thích cô?
Hay là, giữa họ có mối liên hệ nào đó?