Lý Cường rời khỏi nhà họ Châu, trở về nhà mình thay một bộ quần áo mới, đội chiếc mũ rộng vành rồi đạp xe ra ngoài.
Trên phố vắng tanh, chẳng thấy bóng người. Chưa đến trưa, dân công sở vẫn chưa tan làm. Hơn nữa, thời tiết đang vào đợt nóng nhất trong năm, cái nắng như thiêu như đốt trên đầu khiến chẳng ai muốn ra đường nếu không có việc gì quan trọng.
Chiếc xe đạp dần xa khu phố ồn ào, tiến vào vùng ngoại ô thành phố - nơi có một khu dân cư cũ kỹ với những ngôi nhà tổ truyền đời. Nhiều người chuyển lên thành phố làm ăn, để lại nhà cho thuê. Vì nhà cũ và hơi hẻo lánh, tiền thuê rẻ hơn nhiều so với trong nội đô.
Trước khi vào khu, Lý Cường cảnh giác nhìn quanh, đảm bảo không có ai theo dõi mới đẩy xe vào. Chiếc xe lượn qua mấy ngõ nhỏ, cuối cùng dừng trước cổng một ngôi nhà ở dãy cuối cùng.
Khu này chủ yếu là người già, số ít thanh niên đa phần là dân thuê nhà đi làm trong thành phố, tối mới về. Chính vì sự tạp nham này mà hắn chọn thuê ở đây để tránh sự chú ý.
Hắn đẩy xe sát tường, gõ vào cánh cửa gỗ sơn phai màu. Một lúc sau, cửa mở ra, một người phụ nữ xuất hiện.
Cô ta da trắng, dáng người thon thả, cao ráo, ngạc nhiên khi thấy Lý Cường: "Lý Cường? Sao anh lại đến? Vào nhanh đi!"
Lý Cường đẩy xe vào, người phụ nữ đóng cửa lại. Vừa vào nhà, hắn đã vội vàng ôm eo cô ta, bế thẳng vào phòng. Một trận cuồng phong bão táp diễn ra.
Sau đó, Lý Cường nằm trên giường hút thuốc, cô ta tựa vào n.g.ự.c hắn, ngước lên hỏi: "Sao anh lại đến lúc này? Chúng ta đã thống nhất là anh tạm thời không nên đến đây mà?"
Lý Cường phả khói: "Anh thấy bất an."
"Kế hoạch của chúng ta chu đáo như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu. Anh yên tâm đi."
Hắn dập tắt điếu thuốc, nghiêm túc nhìn cô ta: "Lâm Lâm, em có nghe nói ai nuôi chồn hôi làm thú cưng chưa?"
Tống Lâm Lâm ngơ ngác: "Hả? Chồn hôi? Sao anh đột nhiên nhắc đến nó?"
"Trả lời anh." Gương mặt Lý Cường đanh lại.
Tống Lâm Lâm lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ. Chồn hôi đâu dễ thuần hóa, lại còn bốc mùi. Ở quê em, người ta còn thờ nó như thần tiên. Gặp trên đường mà có tiền thì phải vứt xuống đất cúng nữa. Thứ đó rất linh thiêng, ai dám nuôi chơi?"
"Em có tin chuyện này không?"
"Em không tin. Nhưng chuyện tâm linh có thì có, không thì thôi. Khó nói lắm. Lý Cường, sao anh đột nhiên hỏi vậy? Liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?" Tống Lâm Lâm không hiểu.
Lý Cường nghe xong càng thấy bứt rứt. Bởi nhà bố mẹ hắn ở quê cũng thờ một vị "đại tiên" như vậy, thậm chí dành hẳn một phòng để cúng bái. Lý do bố hắn bất chấp nghèo đói vẫn ép hắn học hành chính là vì một giấc mơ.
Hồi đó, ông cứu một con chồn hôi mắc bẫy, tối về mộng thấy "đại tiên" báo mộng rằng vợ ông sẽ sinh quý tử, sau này làm rạng danh họ Lý. Ban đầu ông không tin, đến khi quả nhiên sinh được con trai mới bắt đầu thờ cúng.
Lý Cường từ nhỏ đã thông minh, học đâu nhớ đó, luôn đứng đầu lớp. Đến khi cưới được Châu Hiểu Nghệ, có được địa vị hiện tại, bố hắn vẫn cho rằng nhờ "Hoàng đại tiên". Hắn tin thứ đó có linh khí. Nên khi thấy con chồn hôi đầy linh tính trong nhà họ Châu, hắn cảm thấy bất an.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lâm Lâm thấy hắn đờ đẫn, cũng lo lắng: "Lý Cường, anh nghĩ gì vậy?"
Hắn tỉnh lại: "Anh thấy một con chồn hôi trong nhà họ Châu. Nó là thú cưng của Lâm Thanh Hà."
Tống Lâm Lâm kinh ngạc: "Thật sao?"
Lý Cường gật đầu: "Con vật đó rất quỷ dị. Nó nhìn anh như người, như thể biết anh đang nghĩ gì. Anh cảm giác như bị lột trần, vô cùng khó chịu."
Tống Lâm Lâm cho là hắn lo xa: "Chỉ là con thú thôi mà. Anh nghĩ nhiều quá."
"Không, Lâm Thanh Hà lần này trở về hoàn toàn khác. Cô ta lễ phép, khôn khéo, miệng lưỡi ngọt ngào. Ngay cả Châu Hiểu Nghệ - người ghét cô ta nhất cũng quý mến. Chỉ một tháng sau hôn nhân, làm sao một người thay đổi lớn thế nếu không có ngoại lực?"
Tống Lâm Lâm từng nghe về Lâm Thanh Hà, nghe hắn nói cũng thấy kỳ lạ: "Ý anh là...?"
"Con chồn hôi đó đã biến đổi Lâm Thanh Hà. Có khi nào cô ta không còn là cô ta nữa?"
Tống Lâm Lâm đặt tay lên trán hắn: "Anh sao vậy? Sao anh mê tín thế? Ở quê, chuyện này bình thường như cơm bữa. Em còn nghe nói thời đói kém 40-50, người ta còn ăn thịt chồn hôi nữa."
Lý Cường im lặng. Tống Lâm Lâm biết hắn áp lực, bởi việc họ đang làm là tày trời. Kế hoạch đã bắt đầu, không thể quay đầu.
"Lý Cường, anh căng thẳng quá. Mấy thứ đó là mê tín. Nếu chồn hôi thần thánh thật, chúng đã thống trị thế giới này rồi. Đúng không?"
Nghe cô ta nói vậy, hắn cũng thấy mình hơi thần hồn nát thần tính. Hắn mặc quần áo định về.
Tống Lâm Lâm kéo tay hắn: "Tỉnh táo lên. Thành công thì giàu sang, thất bại thì mất đầu. Anh không được như hôm nay nữa, hiểu không?"
Lý Cường gật đầu: "Anh biết rồi. Tôn Mỹ Hương chưa chết, anh rất lo. Sợ bà ta đột nhiên nhớ lại, chúng ta tiêu đời."
Tống Lâm Lâm an ủi: "Sáng em đã hỏi bác sĩ. Khả năng bà ta hồi phục trí nhớ là có, nhưng cần thời gian. Hiện tại gần như không thể. Em vào phòng thăm, bà ta còn không nhận ra em."
"Cứ làm theo kế hoạch. Anh về đây, ra ngoài lâu con hổ cái ở nhà sẽ gầm."
Tống Lâm Lâm nhìn hắn đạp xe đi, sắc mặt tối sầm.
...
A Hoàng kể lại mọi chuyện cho Lâm Thanh Hà. Cô không chỉ chấn động mà còn kinh ngạc: Người Lý Cường ngoại tình lại là Tống Lâm Lâm! Vụ tai nạn của mẹ chồng là do họ dàn dựng. Họ đang thực hiện một âm mưu gì đó - có lẽ nhằm vào nhà họ Châu? Nhưng tại sao họ lại nhẫn tâm như vậy? Mục đích thực sự của họ là gì?