Tống Lâm Lâm bật cười một tràng điên loạn, rồi đột ngột im bặt. Ánh mắt cô ta đảo thẳng vào Lý Cường, giọng đầy mỉa mai:
"Anh là một kẻ đạo đức giả và tự phụ, bản thân chẳng có tài cán gì, chỉ là một thằng mọt sách đọc nhiều hơn người vài năm. Ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã nhìn thấu bản chất của anh rồi. Còn mơ tưởng chuyện 'cóc muốn đòi ăn thịt thiên nga' sao? Đến việc xách giày cho tôi, anh cũng không đủ tư cách!"
Cô ta khẽ nhếch mép:
"Anh tưởng tôi thật lòng yêu anh sao? Lại còn muốn đẻ con cho anh? Đừng mơ nữa. Lý do tôi cua anh chỉ vì Châu Hiểu Nghệ thích anh. Bất cứ việc gì khiến nhà họ Châu không vui, tôi đều sẵn sàng làm!"
"Anh chỉ là công cụ trả thù của tôi thôi. Loại người như anh, với tôi chẳng khác gì một quân cờ."
Lý Cường nghe xong, mặt tái mét, không thể tin nổi từ đầu đến giờ Tống Lâm Lâm đều đang giăng bẫy hắn.
"Vậy... đứa bé cũng là một phần kế hoạch của em?"
Tống Lâm Lâm không chút do dự, buông lời lạnh lùng:
"Chẳng lẽ anh thực sự nghĩ tôi sẽ vô danh vô phận đẻ con cho anh? Lý Cường, anh thật ngây thơ. Sao không tự soi gương xem mình có gì đáng để tôi hy sinh? Đứa bé này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, tôi không cách nào loại bỏ nó khỏi bụng thôi."
Vân Vũ
"Những lời ngọt ngào tôi nói với anh chỉ để nuôi dưỡng cái tôi của anh, khiến anh không bỏ rơi tôi. Vì tôi biết, một khi đứa bé được sinh ra, anh sẽ mãi mãi nằm trong lòng bàn tay tôi. Làm rể nhà họ Châu, anh chính là quân cờ tuyệt nhất của tôi!"
Lý Cường run rẩy:
"Nhưng... đó là con ruột của em! Em cũng coi nó như công cụ trả thù sao? Em không yêu nó chút nào à?"
Tống Lâm Lâm lại bật cười khẩy, ánh mắt vô hồn nhìn đứa bé trong vòng tay Châu Lệnh Dã:
"Yêu? Yêu là gì? Tôi chưa từng cảm nhận được. Tôi không yêu ai, kể cả bản thân. Anh tưởng tôi sẽ yêu thằng tiểu yêu quái này sao?"
Giọng cô ta trầm xuống, như chìm vào quá khứ đen tối:
"Từ khi có trí nhớ, tôi đã là bia đỡ đòn của cha mẹ nuôi. Họ nhận nuôi tôi chỉ vì tin tôi sẽ mang lại đứa con ruột cho họ."
"Nhưng bụng mẹ nuôi không có phúc, mãi không thụ thai. Họ đổ lỗi cho tôi. Cả nhà dồn hết tức giận lên người tôi."
"Mỗi ngày, tôi chỉ được một bữa ăn định lượng. Chưa bao giờ no. Đói quá, tôi phải trộm đồ ăn trong nhà."
"Mỗi lần bị bắt, tôi bị đánh thập tử nhất sinh. Nhưng vì quá đói, tôi vẫn tiếp tục trộm, tiếp tục chịu đòn. Họ càng ghét tôi hơn."
"Trong ngôi nhà đó, mỗi ngày tôi đều bị đánh mắng. Tôi sống trong sợ hãi triền miên, đến thở mạnh cũng không dám."
"Đêm nào tôi cũng phải đợi họ ngủ say mới dám chợp mắt. Sợ không nghe thấy họ gọi. Chỉ cần trả lời chậm một giây, những trận đòn tàn nhẫn sẽ giáng xuống."
Cô ta siết chặt nắm đấm:
"Tôi từng bỏ trốn để thoát khỏi họ. Lang thang hai ngày, bị bọn ăn mày ức hiếp, không cơm ăn, không chỗ ngủ."
"Bên ngoài, tôi không thể tồn tại nổi. Đành cắn răng quay về cái nhà địa ngục ấy."
"Khi tôi về, Tôn Mỹ Hương đang dẫn Châu Hiểu Nghệ đến chơi. Mẹ nuôi khóc lóc với bà ta, kể tôi là đứa vô ơn bạc nghĩa, được họ hết lòng yêu thương mà dám bỏ đi."
"Bà ta là kẻ đạo đức giả kinh khủng. Trước mặt người ngoài, bà ta đối xử với tôi như báu vật. Ai cũng tưởng bà là người mẹ hiền như thiên thần."
"Nhưng khi cửa đóng then cài, bà ta biến thành ác quỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thấy tôi về, bà ta ôm chầm lấy tôi khóc lóc, hỏi tôi đi đâu. Tôn Mỹ Hương bảo tôi không biết điều, rằng nhà tôi hai ngày nay tìm tôi khắp kinh thành."
"Bà ta bảo tôi đừng làm mẹ nuôi lo lắng nữa. Mẹ nuôi ôm tôi thật chặt. Tôi tưởng bà thật sự yêu tôi, từ nay sẽ đối xử tốt với tôi."
"Nhưng Tôn Mỹ Hương vừa đi, bà ta trói tôi vào giường, nhét giẻ lau bàn vào miệng để tôi không kêu được."
"Rồi bà ta dùng chổi quét nhà đánh tôi tới tấp. Đánh chưa đã, bà ta còn bóp cổ tôi. Lúc đó tôi tưởng mình sẽ c.h.ế.t trong tay bà ta."
"May sao, bà nội tới kéo mẹ nuôi ra."
"Bà lão nói: 'Đánh c.h.ế.t nó chỉ thêm phiền. Đứa mạt kiếp này là đồ xui xẻo. Không mang lại đứa cháu trai, lại còn ăn hại nhiều năm. Mua nó đã tốn bao tiền, g.i.ế.c đi thì lỗ. Đợi thêm hai năm nữa, nếu không có cháu thì gả nó đi lấy tiền hồi môn. Ta kiếm đứa khác.'"
"Lúc đó, tôi mới mười tuổi."
"Tôi cắn răng chịu đựng. Một năm sau, mẹ nuôi có thai. Tôi tưởng ngày tươi sáng đã đến."
"Quả nhiên, từ khi bà ta mang bầu, cả nhà vui vẻ, tôi ít bị đánh hơn. Cũng được ăn no."
"Nhưng nửa năm sau, tôi tình cờ nghe được cuộc thảo luận của họ."
"Mẹ nuôi đã có con ruột, họ không muốn giữ tôi nữa. Bà nội đã tìm được một nhà gả tôi đi. Nhà đó có thằng con trai ba mươi mấy tuổi, đầu óc không bình thường. Đúng hơn là một thằng đần."
"Họ đồng ý trả năm trăm tệ sính lễ."
"Mẹ nuôi mua tôi chỉ với năm mươi tệ. Dù số tiền này không làm họ hài lòng, nhưng không có nhà nào trả cao hơn."
"Sau khi bàn bạc, cả nhà nhất trí thông qua."
"Mẹ nuôi đến bảo tôi rằng đã tìm được nhà tốt, chồng tương lai là chàng trai tuấn tú giàu có."
"Nếu tôi đồng ý, họ sẽ làm lễ đính hôn. Sau đó, nhà trai sẽ cho tôi tiếp tục đi học. Đợi tôi lớn lên mới tổ chức hôn lễ."
"Tôi biết bà ta đang lừa tôi. Từ lâu tôi đã mất niềm tin vào cả nhà họ."
"Nhưng tôi không dám phản kháng. Biết rằng kháng cự chỉ chuốc thêm đòn roi, rồi cuối cùng tôi vẫn bị tống đến nhà thằng đần. Cả đời tôi sẽ tan nát."
"Tôi gật đầu. Mẹ nuôi vui mừng khôn xiết. Cả nhà họ đều hả hê."
"Chỉ có tôi là đau đớn tột cùng."
"Ngồi trong phòng, nhớ lại những năm tháng đen tối, tôi căm hận cha mẹ ruột đã bán tôi. Tôi hận cả nhà nuôi đã ngược đãi tôi suốt bao năm."
"Cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục trần gian. Họ là lũ quỷ dữ, là yêu quái ăn thịt người không nhả xương."
"Tôi không thể để họ tiếp tục chà đạp mình. Tôi phải phản kháng. Tôi phải trả thù. Tôi muốn bọn họ c.h.ế.t không toàn thây!"
"Hôm đó, vì tôi đồng ý hôn sự, họ bất ngờ mổ gà làm cỗ thịnh soạn."
"Lần đầu tiên, tôi được ngồi ăn cùng họ. Họ gắp thức ăn cho tôi đầy đĩa, còn uống rượu vui vẻ."
"Họ say mèm, đặc biệt là cha nuôi và ông nội. Bà nội cũng uống không ít."
"Chỉ có tôi và mẹ nuôi là không đụng đến rượu."