Lâm Thanh Hà hơi hốt hoảng bước đến trước mặt Châu Lệnh Dã, cười hỏi: "Lão Châu, sao anh về nhanh thế?"
Châu Lệnh Dã nhìn thấy vẻ mặt không yên của cô liền biết ngay cô vừa làm chuyện gì đó không ổn. Anh giả vờ trừng mắt: "Anh về đến nửa tiếng rồi. Khai thật đi, em đi đâu vậy?"
Lâm Thanh Hà không muốn nói thật là mình đã đến chợ đen, liền đáp: "Em chỉ ra ngoài đi dạo quanh gần đây thôi."
Châu Lệnh Dã hoàn toàn không tin: "Lúc nãy anh định dẫn em đi chơi, em bảo không muốn. Sao vừa quay lưng là em lại muốn đi rồi?"
Đôi mắt Lâm Thanh Hà đảo qua đảo lại, nói dối quả thật không phải sở trường của cô. Cô liền bắt đầu làm nũng: "Anh đi rồi em liền hối hận, lại không đuổi kịp anh. Thế nên... nên em tự đi thôi. Ái chà, em có làm gì xấu đâu, anh không cho em có chút bí mật nho nhỏ sao?"
Châu Lệnh Dã rất mềm lòng trước kiểu này, dù rất muốn biết "bí mật nho nhỏ" của cô là gì, nhưng thấy cô không muốn nói, anh tạm thời không hỏi nữa. Những ngày qua sống cùng nhau khiến anh tin rằng Lâm Thanh Hà là người biết phân biệt đúng sai. Anh không lo cô sẽ làm chuyện gì phụ lòng mình, chỉ sợ cô ở Bắc Kinh đất lạ người xa, không an toàn.
Anh yêu chiều xoa đầu cô gái đang làm nũng: "Lần sau không được lén đi nữa."
Lâm Thanh Hà quàng tay vào cánh tay anh: "Lão Châu yên tâm, em hứa sau này sẽ không tự ý đi đâu nữa. Đi đâu cũng sẽ báo với anh."
"Đi thôi. Ngày mai còn một ngày nữa, chúng ta đừng đi đâu cả, ở nhà cùng gia đình. Ngày kia đi rồi không biết bao lâu mới trở lại."
"Em nghe anh. Đi thôi."
Hai người bước vào nhà, Tôn Mỹ Hương đã vội đón ra: "Thanh Hà, con xem bộ này mẹ mặc có đẹp không?"
Lâm Thanh Hà buông tay Châu Lệnh Dã, cười bước đến ngắm bộ đồ mẹ chồng đang mặc. Đó là chiếc áo sơ mi kẻ caro đỏ trắng, chất liệu đích thân.
Tôn Mỹ Hương dù đã ngoài bốn mươi nhưng tóc không một sợi bạc, dáng người thẳng tắp toát lên khí chất riêng của tuổi trung niên. Bộ đồ mặc lên người bà rất hợp, vừa đẹp vừa sang.
Lâm Thanh Hà không tiếc lời khen: "Đẹp lắm ạ! Mẹ mặc vào trẻ hẳn ra, càng thêm khí chất. Mẹ phẩm quá đi!"
Tôn Mỹ Hương nghe xong mặt rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ ngắm nghía bộ đồ: "Là Tiểu Dã mua cho mẹ đấy."
"Thật ư? Lão Châu, mắt thẩm mỹ của anh không tồi đâu." Lâm Thanh Hà không quên khen ngợi Châu Lệnh Dã.
"Tiểu Dã bảo là con bảo anh ấy mua cho mẹ. Cảm ơn con, Thanh Hà."
Châu Hiểu Nghệ cười bước lại gần: "Em không biết đâu, mẹ mặc bộ này chờ em về nhận xét, chạy ra ngoài mấy lần rồi đấy."
Lâm Thanh Hà thấy mẹ chồng tuy trí nhớ đang hồi phục, nhưng nhiều lúc cư xử ngây thơ như trẻ con.
"Vì mẹ thân với con, biết con có con mắt thẩm mỹ mà, phải không ạ?"
Tôn Mỹ Hương từ lúc Lâm Thanh Hà bước vào cửa đến giờ miệng cười không ngớt. Bà gật đầu đồng ý với lời cô vừa nói.
Cảnh tượng hòa thuận này khiến ai nấy đều vui lây.
Châu Lệnh Dã mua quà cho tất cả mọi người. Ông nội Châu một bộ cờ tướng. Châu Hiểu Nghệ và Nha Nha mỗi người một chiếc váy hoa. Châu San không có nhà, anh cũng mua cho ông một đôi giày da bò.
Ai nấy đều hài lòng với món quà nhận được. Tối qua trước khi ngủ, cô chỉ tình cờ nhắc qua, không ngờ Châu Lệnh Dã lại nhớ hết, rồi còn đem công lao nhường hết cho cô.
Lâm Thanh Hà xem qua những thứ khác anh mua. Anh mua rất nhiều thịt hộp.
"Lão Châu, anh mua hết thịt hộp ở cửa hàng quốc doanh rồi à?"
"Sao em biết? Loại này khó mua lắm, anh phải đi cửa sau mới mua được." Châu Lệnh Dã cười đáp.
"Đồ hộp để không được lâu, anh mua nhiều thế mang về ăn không hết sẽ hỏng mất."
"Không sao, chia cho đồng độí là hết ngay. Bên đó không có bán thứ này." Châu Lệnh Dã giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người chưa từng đi binh có lẽ không hiểu được tình đồng đội. Đó thực sự là thứ tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em ruột, sẵn sàng hi sinh vì nhau ngoài chiến trường.
Lâm Thanh Hà thấu hiểu điều đó, cô rất hiểu Châu Lệnh Dã.
Ngoài thịt hộp, anh còn mua dứa, quýt và trứng cút đóng hộp - những thứ rất khó mua. Thêm hai hộp sữa mạch nha.
Đó là tất cả những gì Châu Lệnh Dã mua.
Lâm Thanh Hà lấy ra bốn củ nhân sâm và một hũ bột thạch hộc sắt mà cô mang từ thành phố C về.
"Nhân sâm bồi bổ cơ thể rất tốt, bốn củ này là em tự đào trong núi. Mỗi củ đều trên trăm năm tuổi, có thể bổ nguyên khí, cải thiện chức năng tim, kiện tỳ ích phế, điều hòa thần kinh trung ương, rất tốt cho việc phục hồi tế bào não.
Ông nội tim không tốt, mẹ cũng đang hồi phục. Đây là thời điểm thích hợp nhất để dùng nhân sâm."
Ông nội Châu nghe cô nói tự đào, lo lắng: "Bên đó toàn rừng núi hiểm trở, đầy thú dữ, con vào đó đào sâm nguy hiểm lắm. Sau này không được mạo hiểm nữa."
Lâm Thanh Hà không thể nói rằng động vật trong rừng đều là bạn cô, ngay cả con báo hoa - chúa tể rừng xanh cũng là bạn cô. Vào rừng với cô là đi gặp bạn bè, không hề nguy hiểm. Nếu nói ra, mọi người chắc sẽ nghĩ cô có vấn đề về đầu óc.
Cô chỉ có thể đáp: "Con biết rồi, ông nội yên tâm đi ạ."
......
Mười ngày nghỉ phép cuối cùng cũng kết thúc.
Những ngày ở Bắc Kinh khiến cô yêu mến gia đình đầy tình yêu thương này. Khi rời đi cùng Châu Lệnh Dã, Lâm Thanh Hà cảm thấy hơi lưu luyến.
Châu San đặc biệt thu xếp thời gian về đưa họ ra ga tàu. Mãi đến khi tàu vào sân ga, họ lên tàu xong, ông mới rời đi.
Hai người lên tàu, sáng hôm sau mới tới thành phố C.
Tiểu Vương, người lính hầu, đã đợi họ ở ngoài ga.
Vừa bước ra khỏi nhà ga, họ đã thấy Tiểu Vương chạy đến đỡ lấy hành lý.
Trên tàu, Lâm Thanh Hà đã bàn với Châu Lệnh Dã: Ra núi một lần không dễ, hôm nay đúng dịp có thời gian, cô muốn đến thành phố C tìm nhà máy hợp tác.
Châu Lệnh Dã đồng ý đưa cô đi tìm, nhưng anh không thể tham gia.
Lâm Thanh Hà đương nhiên hiểu quân đội có quy định. Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ để anh dính líu vào. Châu Lệnh Dã lo bảo vệ Tổ quốc, cô lo kiếm tiền nuôi gia đình. Đó chính là cuộc sống lý tưởng cô mong muốn.
Nhà máy duy nhất cô có thể hợp tác là Tứ Hải Thực Phẩm, chuyên sản xuất đồ khô như mộc nhĩ, nấm và chế biến sâu thành thực phẩm, cung cấp nguồn hàng cho các cửa hàng quốc doanh toàn quốc.
Quy mô Tứ Hải Thực Phẩm rất lớn, là doanh nghiệp hàng đầu thành phố C.
Nếu hợp tác được với Tứ Hải, với quy mô và thế lực lớn như vậy, sự nghiệp sơn hào của cô sẽ dễ dàng cất cánh. Đến lúc đó, không nói đến hộ giàu triệu phú, tỷ phú cũng không thành vấn đề.
Mục tiêu hôm nay của cô chính là Tứ Hải Thực Phẩm.
Cô không để Châu Lệnh Dã đi cùng, cũng không nhờ xe quân đội đưa đến cổng nhà máy, mà tự đi bộ đến.
Đến cổng nhà máy, bảo vệ không cho vào. Lâm Thanh Hà dùng tài ăn nói của mình thuyết phục họ cho cô vào.
......
Vân Vũ
Thu Cúc từ xưởng ra, hôm nay cô không được khỏe, vừa xin phép lãnh đạo nghỉ, định về ký túc xá nghỉ ngơi.