Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 82: Nhận được cuốn album ảnh



Đặt mâm cơm lên bàn, cô thấy thời gian còn sớm nên đi tắm trước.

Vừa tắm xong, Châu Lệnh Dã cũng trở về.

Châu Lệnh Dã nhìn thấy mái tóc ướt của cô, liền nói: "Đi vào nhà, anh lau khô tóc cho em."

"Không cần đâu, tóc em sẽ khô nhanh thôi."

"Không được, trong núi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, em dễ bị bệnh lắm." Châu Lệnh Dã kéo cô vào phòng.

Anh đặt cô ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, lấy khăn ra nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

"Lão Châu..."

Lời chưa dứt đã bị Châu Lệnh Dã ngắt lời.

"Gọi anh là Dã ca, không được gọi lão Châu. Em quên rồi à?"

Vân Vũ

Lâm Thanh Hà chợt nhớ ra, cười nói: "Dã ca."

Châu Lệnh Dã khẽ nhếch mép, đôi mắt cong cong đầy hài lòng: "Em định nói gì với anh? Tiếp đi."

"Doanh trưởng Trương ở đơn vị biểu hiện thế nào?" Lâm Thanh Hà hỏi.

"Anh ta hướng nội, không thích giao tiếp lắm. Em hỏi làm gì?" Châu Lệnh Dã tò mò nhìn cô.

"Anh kể cho em nghe về tính cách của anh ấy, biểu hiện trong đơn vị, cùng mối quan hệ với Thu Cúc như thế nào? Nói hết cho em nghe đi."

Nghe đến tên Thu Cúc, Châu Lệnh Dã đoán chắc vẫn là vì cô ta.

Thấy Lâm Thanh Hà muốn biết, anh liền kể lại những gì mình biết.

"Doanh trưởng Trương hơn anh tám tuổi, năm nay ba mươi mốt. Tính cách hướng nội, ngoài công việc thì chẳng mấy khi giao tiếp với ai. Thời gian còn lại chúng tôi hầu như không nói chuyện."

"Tuy tính tình trầm lặng, nhưng anh ấy rất tận tâm với công việc. Mọi việc liên quan đến nhiệm vụ đều xử lý tốt, không bao giờ kéo hậu."

"Con người anh ấy cũng không tệ."

"Anh có biết anh ấy có sở thích gì không? Ví dụ như nuôi động vật chẳng hạn."

"Anh không rõ anh ấy có sở thích gì. Nhưng đơn vị bận rộn lắm, dù có sở thích cũng phải gác lại. Lấy đâu thời gian nuôi động vật."

"Anh nói xem, người này có thể phản bội đất nước không?"

Nghe câu hỏi này, Châu Lệnh Dã bỗng nghi ngờ. Không chút do dự đáp: "Không thể. Anh ấy không phải người như vậy. Thanh Hà, em biết chuyện gì sao? Nói thật với anh đi."

Lâm Thanh Hà nghĩ việc này nói với Châu Lệnh Dã cũng không sao. Chỉ là cô không biết diễn đạt thế nào.

Nếu nói trong phòng ngủ của Doanh trưởng Trương có một chum nước nuôi đầy cá, Châu Lệnh Dã chắc chắn sẽ hỏi cô biết bằng cách nào. Cô không thể giải thích được.

Cô đành tìm một lý do qua loa.

"Chị La nói Doanh trưởng Trương vốn chỉ ở đơn vị, chỉ khi Thu Cúc về nhà anh ấy mới đến khu gia đình ở."

"Nhưng gần đây anh ấy ngày nào cũng về khu gia đình, chị ấy thấy lạ. Em cũng thấy kỳ quặc nên mới hỏi anh."

"Nhà của người ta, về ở có gì lạ đâu? Không nhất thiết phải có vợ ở nhà mới được về chứ."

"Vậy sao trước đây anh ấy không về, giờ đột nhiên lại về? Chắc chắn có nguyên nhân." Lâm Thanh Hà nói.

Châu Lệnh Dã suy nghĩ, thấy cô nói cũng có lý.

Nhưng anh không tin Doanh trưởng Trương làm chuyện phản quốc.

"Có lẽ anh ấy có việc gì đó, để mai anh tìm thời gian nói chuyện với anh ấy."

Lau khô tóc xong, hai người cùng ăn cơm.

Lâm Thanh Hà múc cho Châu Lệnh Dã và mình mỗi người một bát canh cá, lấy bánh mỏng ra.

Châu Lệnh Dã nhận bánh từ tay cô: "Hôm nay bữa cơm thịnh soạn quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mấy con cá này là chị La bắt ở suối cho em. Anh bảo cá này không sao, ăn được nên em nấu canh và làm món ăn."

"Ừm, mấy con cá đó không có vấn đề. Không biết ai rảnh rỗi thả nhiều cá vào suối thế." Châu Lệnh Dã vừa ăn vừa nói.

Ăn xong, Châu Lệnh Dã rửa bát rồi đi tắm, sau đó về phòng ngủ.

Bên ngoài trời đã tối, gần tám giờ. Lúc này mọi người đều lên giường nghỉ ngơi.

"Thanh Hà, lên giường ngủ đi. Sắp tám giờ rồi."

Châu Lệnh Dã ngồi trên giường vừa đuổi muỗi trong màn vừa gọi Lâm Thanh Hà.

A Hoàng đi lâu rồi vẫn chưa về. Không biết có chuyện gì không? Lâm Thanh Hà hơi lo lắng.

Châu Lệnh Dã gọi, cô mới giật mình.

Đứng dậy đi đến giường, vừa định mở màn thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Cả Lâm Thanh Hà và Châu Lệnh Dã đều nghe thấy.

"Em ra xem sao." Lâm Thanh Hà bước ra ngoài.

A Hoàng ngậm một cuốn album ảnh lớn chạy đến trước cửa.

"Chủ nhân, con mang đồ về rồi. Mệt c.h.ế.t đi được." A Hoàng ngồi thở hổn hển.

"Sao giờ mới về? Có chuyện gì sao?" Lâm Thanh Hà hỏi nhỏ.

"Không có gì. Ông Doanh trưởng Trương như bị ma ám ấy, tối muộn rồi không ngủ, đứng ngoài sân rất lâu. Con suýt nữa thì ngủ gật."

"Thanh Hà, em làm gì thế?" Châu Lệnh Dã gọi từ trong phòng.

Lâm Thanh Hà nhặt cuốn album lên, đáp: "A Hoàng về rồi."

"Muộn rồi, vào ngủ đi."

Lâm Thanh Hà nói nhỏ với A Hoàng: "Con đi nghỉ đi. Album tạm thời chưa trả lại."

"Vâng chủ nhân, chủ vào đi. Con đi ngủ đây." A Hoàng nói xong liền đi đến chỗ ngủ của nó.

Lâm Thanh Hà cầm album vào phòng, dưới ánh đèn, cô hồi hộp lật từng trang.

"Em cầm gì thế?" Châu Lệnh Dã tò mò hỏi.

"Là một cuốn album ảnh."

Mở trang đầu tiên là ảnh chụp chung của Thu Cúc và Doanh trưởng Trương. Lật tiếp mấy trang đều là ảnh gia đình, địa điểm rõ ràng là ở tiệm chụp ảnh.

"Album từ đâu ra vậy?" Châu Lệnh Dã cũng tò mò bước xuống giường đến bên Lâm Thanh Hà, nhìn vào những bức ảnh.

"A Hoàng vừa mang về." Lâm Thanh Hà thành thật trả lời.

Châu Lệnh Dã rất ngạc nhiên khi thấy toàn ảnh của Thu Cúc và Doanh trưởng Trương.

"Đây là album của nhà Doanh trưởng Trương, A Hoàng lấy từ đâu vậy?"

Lúc này, Lâm Thanh Hà không muốn nói chuyện với Châu Lệnh Dã. Cô lật từng trang, hy vọng tìm thấy bức ảnh trên tấm phim.

Châu Lệnh Dã thấy cô chăm chú, dù tò mò nhưng cũng không nói gì thêm, cùng cô xem ảnh.

Lật gần hết album vẫn không thấy bức ảnh mong đợi, cô thất vọng. Liệu mình có đang hiểu lầm Thu Cúc? Người trong tấm phim không phải là cô ta?

Không cam lòng, cô tiếp tục lật đến trang cuối cùng, hoàn toàn thất vọng.

Khi định gấp album lại, cô chợt nhìn thấy giữa trang có hai tấm ảnh.

Cô rút tấm ảnh ẩn bên dưới ra.

Khi nhìn thấy bức ảnh, tim cô đập mạnh, tràn ngập cảm xúc khó tả.

Trong ảnh, Thu Cúc ngồi trên tảng đá dưới chân núi, xung quanh là cỏ xanh và rừng cây um tùm. Cô ta cười rất tươi nhìn vào ống kính.