Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 84: Ký xong hợp đồng, gặp Thu Cúc



Lâm Thanh Hà nghe thấy giọng điệu đầy ẩn ý của ông lão, giả vờ không hiểu, nói: "Không có năng lực sao có thể ngồi vào vị trí trưởng ca xưởng chứ?"

Ông lão không trả lời thẳng câu hỏi của cô.

Lâm Thanh Hà hơi thất vọng, tưởng rằng có thể nghe được điều gì đó từ miệng ông.

Ông lão đột nhiên im bặt, chứng tỏ có gì đó không ổn.

Vốn dĩ cô đã nghi ngờ việc Thu Cúc có thể trở thành trưởng ca xưởng tại Nhà máy Tứ Hải - một nhà máy quốc doanh lớn - là chuyện bất thường. Chắc chắn phải có nội tình. Giờ nghe những lời ông lão nói, cô càng khẳng định suy nghĩ của mình.

Đi thêm khoảng mười mấy phút, ông lão chỉ về phía một tòa nhà hai tầng phía trước: "Ban giám đốc và công đoàn đều làm việc ở đó. Trên cửa phòng của họ đều có biển ghi chức vụ. Cô vào là thấy ngay. Cô tự vào đi, tôi không vào nữa."

"Cảm ơn bác. Bác về đi, cháu tự lo được."

Ông lão gác cổng cười rồi rời đi.

Lâm Thanh Hà bước vào tòa nhà, cấu trúc bên trong giống như phòng học ở trường.

Mỗi cánh cửa đều có biển ghi chức vụ.

Cô đang định dựa vào biển để tìm thì một giọng nữ vang lên từ phía sau: "Cô làm gì ở đây?"

Lâm Thanh Hà quay lại, mỉm cười: "Tôi đến để..."

Câu chưa dứt, cô đã nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là Thu Cúc.

Thu Cúc cũng ngạc nhiên, đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khó hiểu.

Khuôn mặt lạnh như băng, không biết còn tưởng Lâm Thanh Hà đào mộ tổ tiên nhà cô ta.

Thu Cúc lạnh lùng hỏi: "Lâm Thanh Hà, cô vào đây bằng cách nào?"

"Tôi bay vào đấy." Gặp phải cô ta, Lâm Thanh Hà cũng thấy xui xẻo, đáp lại bằng giọng bực bội.

"Cô... Đây không phải chỗ ai muốn vào cũng được. Nếu không có việc, cô mau ra ngoài đi." Thu Cúc bị câu nói của cô chọc tức, mắt trợn ngược.

"Nhà máy này mà là của nhà cô, cô mời tôi còn chẳng thèm vào. Bản thân chỉ là kẻ làm thuê, lại còn ra vẻ ta đây."

"Nếu cô không ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ đến ném cô ra." Thu Cúc đã nổi giận.

"Tôi được Diêu giám đốc mời đến. Cô có gan thì gọi bảo vệ đến ném tôi ra xem."

Thu Cúc sững người: "Gì cơ? Cô là cô Lâm hợp tác với chúng tôi, hôm nay đến ký hợp đồng?"

Lâm Thanh Hà gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là cô Lâm đó."

Thu Cúc mặt mày khó hiểu: "Cô dựa vào cái gì để hợp tác với Tứ Hải? Cô có kênh cung ứng không?"

"Việc này không liên quan đến cô. Giờ tôi phải gặp giám đốc. Nếu cô vẫn muốn gọi bảo vệ đến ném tôi ra, tôi sẽ đợi ở đây."

"Cô..."

Một thanh niên từ trên lầu đi xuống, Lâm Thanh Hà liền hỏi: "Đồng chí ơi, xin hỏi văn phòng Diêu giám đốc ở đâu ạ?"

"Cô là cô Lâm phải không?"

"Vâng, tôi là Lâm Thanh Hà."

"Tôi là tiểu Hứa, thư ký của Diêu giám đốc. Đi theo tôi nhé."

Lâm Thanh Hà liếc nhìn Thu Cúc, quay người đi theo thư ký.

Thu Cúc tức giận không chịu nổi, quay vào văn phòng.

Lâm Thanh Hà được thư ký tiểu Hứa dẫn đến văn phòng giám đốc.

Diêu Diên Biên thấy cô rất vui, mời cô vào phòng, sau đó gọi mấy phó giám đốc đến.

Họ thấy nhà cung ứng mà giám đốc nói lại là một cô gái trẻ, đều cảm thấy không đáng tin.

"Nhà máy chúng tôi nhu cầu rất lớn. Cô có đảm bảo cung ứng đầy đủ không?"

Lâm Thanh Hà tự tin đáp: "Cung ứng đầy đủ không thành vấn đề."

"Ký hợp đồng rồi mà vi phạm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

"Mấy vị lãnh đạo yên tâm, tôi đã nghĩ đến việc cung ứng cho các vị, thì sẽ không có tình huống các vị lo lắng."

Sự điềm tĩnh của Lâm Thanh Hà khiến mọi người tin tưởng vào lời cô nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ hỏi thêm vài câu, cô đều trả lời trôi chảy.

Cuối cùng, cô nhận được sự đồng ý của tất cả.

Nhận hợp đồng, xem qua các điều khoản, thấy phù hợp với lợi ích đôi bên, cô nhanh chóng ký tên.

Ký xong hợp đồng, cô chính thức trở thành nhà cung ứng của Tứ Hải, cảm giác thành tựu trào dâng.

Diêu Diên Biên bảo thư ký dẫn cô đi tham quan nhà máy, giúp cô hiểu sâu hơn về Tứ Hải.

Nhà máy chia làm hai khu vực chính.

Một khu chuyên chế biến sơn hào hải vị thành thực phẩm, đóng gói rồi gửi đi khắp các cửa hàng, siêu thị, tiệm tạp hóa.

Khu còn lại chuyên làm đồ khô.

Vân Vũ

Hàng chất lượng cao được làm thành đồ khô, hàng kém chất lượng thì chế biến thành thực phẩm.

Thu Cúc làm ở xưởng sấy thuộc khu đồ khô.

Tham quan xong, Lâm Thanh Hà từ biệt Diêu Diên Biên.

Ông mời cô dùng bữa tại căng tin của Tứ Hải, còn khoe đồ ăn ở đây ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh bên ngoài.

Dù muốn thử, nhưng Châu Lệnh Dã vẫn đang đợi cô.

Cô đã vào đây hơn một tiếng, đợi người là việc khó chịu nhất, lại còn dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Cô từ chối lời mời của Diêu Diên Biên, rời nhà máy Tứ Hải.

Châu Lệnh Dã đậu xe ở chỗ râm, ngồi dưới gốc cây lớn, mắt dõi theo cổng nhà máy, chờ Lâm Thanh Hà bước ra.

Đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng thấy bóng dáng cô xuất hiện.

Anh đứng dậy đón cô.

"Việc thế nào rồi? Ký xong hợp đồng chưa?"

Lâm Thanh Hà vỗ nhẹ vào chiếc túi: "Ký xong rồi, tất cả ở đây cả. Anh đợi lâu thế này nóng lắm phải không?"

Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán anh.

"Không nóng. Anh ngồi dưới gốc cây, không ở trong xe."

"Mình đến bưu điện đi. Rút tiền mẹ cho ra." Lâm Thanh Hà nói.

Ghế xe nóng đến mức bỏng mông, bên trong như lò hơi.

Thế mà anh còn đậu dưới bóng cây, chứ đậu ngoài nắng thì không chịu nổi.

Có thể tưởng tượng trời nóng đến mức nào.

Xe chạy lên đường, gió thổi qua cửa sổ mới thấy mát mẻ.

Trên đường đến bưu điện, Lâm Thanh Hà kể lại lời ông lão gác cổng cho Châu Lệnh Dã nghe.

"Xem ra Thu Cúc vào được Tứ Hải không đơn giản như lời cô ta nói."

"Ừ. Một phụ nữ hơn hai mươi tuổi, chỉ trong hai năm đã leo lên chức trưởng ca. Với ai cũng là chuyện một bước lên trời."

"Người phụ nữ này có vấn đề. Anh sẽ điều tra." Châu Lệnh Dã nói.

"Vừa rồi em còn gặp cô ta, cô ta vênh váo đuổi em đi. Bị em chửi cho trợn mắt. Đúng là không có mắt."

"Loại người đó em không cần để ý."

Châu Lệnh Dã lái xe đến bưu điện.

Hai người cùng vào rút ra một nghìn năm trăm tệ.

Cộng với năm nghìn tệ ở nhà, giờ cô có hơn sáu nghìn tệ trong tay.

Số tiền này thời đó là rất lớn. Trên cả nước, người có trong tay nhiều tiền như vậy chỉ là thiểu số. Đa số công nhân lương chỉ bốn, năm mươi tệ một tháng.

Ra khỏi bưu điện, Lâm Thanh Hà đến cửa hàng bách hóa mua cân, nhưng cân bàn hết hàng phải đợi mấy ngày. Cô còn mua bao tải đựng hàng, một ít rau rồi về nhà.

Xe đưa cô đến đầu làng khu gia đình, cô thấy Tiêu Mai ôm bụng vội vã chạy ra từ trong nhà.