Khi Lâm Thanh Hà đến trường tiểu học Hắc Hổ Lĩnh, trạm thu mua đã có người tới lui nhộn nhịp. La Mỹ Hoa, Trang Tuyết Mai cùng An Vi Vi đang bận rộn thu mua sản vật núi rừng.
Lâm Thanh Hà đặt chiếc gùi xuống phòng. Tiểu Hoa đang ngoan ngoãn chơi một mình trong phòng. Thấy cô, Tiểu Hoa mừng rỡ hỏi: "Dì ơi, dì làm xong việc chưa ạ?"
Lâm Thanh Hà bước tới xoa xoa má cô bé, dịu dàng đáp: "Dì làm xong rồi. Tiểu Hoa có nóng không?"
"Dì ơi, con không nóng."
Lâm Thanh Hà đặt gùi xuống, Tiểu Hoa nhìn thấy vật bên trong liền tò mò hỏi: "Dì ơi, cái to lớn này là gì thế ạ?"
"Đây là quả dưa hấu to đấy."
Tiểu Hoa ngơ ngác: "Dưa hấu là gì ạ? Ăn được không ạ?"
"Tất nhiên là ăn được rồi, Tiểu Hoa chưa ăn dưa hấu bao giờ sao?"
Tiểu Hoa lắc đầu, mắt không rời khỏi quả dưa: "Con chưa ăn bao giờ."
Sáng nay, Lâm Thanh Hà còn mang theo hai quả đào tiên, dành riêng cho Tiểu Hoa và Tiểu Cường - con trai Trang Tuyết Mai. Hiện tại Tiểu Cường đang học lớp hai tại trường tiểu học Hắc Hổ Lĩnh. Cô rửa sạch đào rồi đưa cho Tiểu Hoa, giọng ấm áp: "Tiểu Hoa, cái này con đã ăn chưa?"
"Đây là quả đào, con ăn rồi ạ."
Lâm Thanh Hà đưa đào cho cô bé: "Con ăn cái này nhé, còn dưa hấu đợi trưa mẹ và các dì cùng ăn nhé?"
"Dạ vâng ạ!" Tiểu Hoa vui vẻ nhận lấy quả đào từ tay Lâm Thanh Hà, rồi hớn hở chạy ra ngoài, miệng líu lo: "Mẹ ơi, dì cho con quả đào tiên nè!"
La Mỹ Hoa đang bận rộn, thấy con gái cầm đào liền cười hỏi: "Con đã cảm ơn dì chưa?"
"Chưa ạ. Lúc nãy con vui quá nên quên mất."
An Vi Vi và Trang Tuyết Mai bên cạnh đều bật cười trước lời ngây ngô của Tiểu Hoa. Lâm Thanh Hà bước tới. Tiểu Hoa chạy đến bên cô, ngẩng mặt lên: "Dì ơi, lúc nãy con quên cảm ơn dì. Bây giờ con muốn nói cảm ơn dì ạ."
"Tiểu Hoa không cần khách sáo. Ngoài này nóng lắm, vào phòng cho mát nhé."
Tiểu Hoa nghe lời chạy vào phòng ăn đào. Trang Tuyết Mai hỏi: "Thanh Hà, đồ quý như thế này em mua ở đâu vậy?"
Lâm Thanh Hà đến phụ giúp, giải thích: "Hôm qua lão Châu cùng chính ủy đi thành phố C xử lý công việc. Biết em thích ăn dưa hấu nên mua hai quả to về, thấy có cả đào tiên cũng mua thêm ít."
"Chà chà, nói đến việc chiều vợ thì đàn ông trong khu gia đình quân nhân chúng ta không ai bằng được đoàn trưởng nhà em. Không chỉ tốt tính, gia thế tốt, mà còn chiều vợ nhất nhì. Thanh Hà em may mắn thật đấy, khiến chị ghen tị không nổi." Trang Tuyết Mai nói.
An Vi Vi và La Mỹ Hoa đều gật đầu tán thành. Lâm Thanh Hà cũng nghĩ vậy, Châu Lệnh Dã quả là người đàn ông tốt hiếm có.
"Em mang một quả dưa to tới, đợi Tiểu Cường tan học chúng ta cùng ăn nhé. Mọi người không biết quả dưa này ngọt đến mức nào đâu."
Nghe trưa nay có dưa ăn, mọi người đều phấn chấn hẳn. An Vi Vi nắm tay Lâm Thanh Hà, nói: "Chị ơi, từ nay về sau chị mở trạm thu mua bao lâu, em sẽ làm ở đây bấy lâu. Đãi ngộ của chị còn hơn cả trong nhà máy nữa."
"Tính luôn em một vé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em cũng thế."
Trang Tuyết Mai và La Mỹ Hoa cũng đồng tình. Mọi người vui vẻ trò chuyện, làm việc suốt buổi sáng. Số lượng thu mua sáng nay nhiều hơn hôm qua ba trăm cân, tổng cộng một nghìn năm trăm cân sản vật núi rừng, chi ra ba trăm tệ.
Trường học vang lên tiếng chuông tan học. Giữa trưa, lũ trẻ ùa ra khỏi trường như bão về nhà ăn cơm. Trẻ con vùng núi thường tự lập, tự đến trường và về nhà. Tiểu Cường cũng về đến trạm thu mua, Lâm Thanh Hà đưa cho cậu bé quả đào tiên còn lại. Nhận được món ngon, Tiểu Cường vui lắm.
Lâm Thanh Hà cắt một phần tư quả dưa để lại cho lão hiệu trưởng và ba giáo viên khác trong trường. Ba phần tư còn lại mọi người cùng ăn. Quả dưa rất to, tính cả hai đứa trẻ chỉ có sáu người, mỗi người được hai miếng lớn, ai nấy đều ăn rất vui vẻ.
Ăn xong dưa, mọi người về nhà nấu cơm. Lâm Thanh Hà mang dưa đến văn phòng hiệu trưởng. Lão hiệu trưởng cùng ba giáo viên đang ngồi ăn trưa, bữa ăn đơn giản chỉ có dưa muối, bánh màn thầu và cháo kê. Lâm Thanh Hà không ngờ bữa trưa của họ đạm bạc đến vậy.
Thấy cô đến, tay còn bưng dưa, lão hiệu trưởng cười nói: "Tiểu Lâm tới rồi à. Vào đây ăn cùng đi."
Lâm Thanh Hà cười, đặt dưa lên bàn: "Không cần đâu ạ. Em mang ít dưa đến mời thầy và các thầy cô thưởng thức."
Vân Vũ
"Cô quá khách sáo rồi. Ăn dưa còn nhớ đến chúng tôi."
Ba giáo viên khác cũng cảm ơn. Biết mình ở đây mọi người ngại ăn, Lâm Thanh Hà cáo từ rời đi.
Lâm Thanh Hà lảng vảng ở trạm thu mua một lúc, cô biết Hạnh Hoa nhất định sẽ tìm đến. Dạo gần đây, cô không phải về nhà nấu cơm. Châu Lệnh Dã sẽ mang cơm từ nhà bếp về. Cô chuyên tâm tiếp xúc với Hạnh Hoa, tìm hiểu mục đích thực sự của cô bé, rồi quét sạch tàn dư của Tiền lão sư.
Cô chất từng bao sản vật thu mua hôm nay vào kho. Vừa ngồi nghỉ, Hạnh Hoa đã xuất hiện. Trong lòng Lâm Thanh Hà dâng lên niềm phấn khích. Cô bé quả nhiên đã đến.
Cô vẫy tay chào trước: "Hạnh Hoa."
Hạnh Hoa vẫn giữ vẻ thận trọng như lần trước, bước đến gần: "Chị ơi."
"Trưa nắng thế này, em định đi đâu vậy?" Lâm Thanh Hà hỏi với nụ cười.
Bỗng nhiên, nước mắt Hạnh Hoa trào ra. Cô bé ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở.
"Hạnh Hoa, em sao thế?"
Hạnh Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Thanh Hà: "Chị ơi, em bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi. Em không có chỗ nào để đi cả."
Không biết cô bé đang giở trò gì, Lâm Thanh Hà quyết định diễn cùng: "Sao lại thế? Chuyện gì xảy ra vậy? Kể cho chị nghe đi. Biết đâu chị có thể giúp em." Cô đỡ Hạnh Hoa đứng dậy.
Hạnh Hoa theo cô vào nhà, ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Hà. Cô lau nước mắt cho cô bé: "Đừng khóc nữa, có gì cứ nói với chị, chị sẽ cố gắng giúp em."
Hạnh Hoa nhìn cô với ánh mắt ngấn lệ: "Chị... chị thật sự có thể giúp em sao?"
Lâm Thanh Hà gật đầu: "Chị sẽ cố hết sức."
Nét mặt Hạnh Hoa thoáng nở nụ cười. Nhưng trong ánh mắt ấy, Lâm Thanh Hà lại thấy thứ gì đó rất người lớn - ánh mắt của kẻ đạt được mục đích. Đây không phải ánh mắt một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi nên có.
Cô chợt nhớ đến một tin tức đời trước: Một gia đình nhận nuôi đứa trẻ bốn, năm tuổi. Mấy năm sau, đứa trẻ không hề lớn lên. Gia đình nghi ngờ đưa đi khám, thì ra đó là người gần ba mươi tuổi. Suốt những năm đó, kẻ này dùng thủ đoạn lừa đảo để được nhiều gia đình nhận nuôi.
Hạnh Hoa hai năm nay không hề thay đổi, phải chăng cô bé cũng là một người trưởng thành không lớn?