[Thập Niên 80] Vạch Trần Bậc Thầy Quản Lý Thời Gian

Chương 10



Không phải vì cái gì khác, mà chỉ để xem trò cười.

 

Khuôn mặt của Bạch Mạc Sầu bị đánh nát, lại bị dị ứng, thực sự trông như một cái đầu heo bị bọc kín.

 

"Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?"

 

Bạch Mạc Sầu nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác.

 

Tôi thì vui vẻ nói:

 

"Tôi đang giúp cô đấy chứ."

 

“Giờ đây, cả thế giới đều biết có hai người đàn ông vì cô mà chiến đấu đến chết, tên tuổi của cô Bạch Mạc Sầu, đã vang dội rồi!”

 

"Sao cô không vui vậy?"

 

“À, thì ra cô sợ xấu hổ sao? Nhưng xấu hổ thì sao, cô chẳng phải đã chiếm được lợi ích thực tế rồi à? Cô chẳng phải đã làm tổn thương người khác sao?"

 

"Chỉ là tôi rất tò mò, rõ ràng ba Bạch có ơn với Lữ Hành, sao Lữ Hành lại bỏ rơi cô khi cô khốn khổ nhất vậy?"

 

Bạch Mạc Sầu đã kiên nhẫn rất lâu, mới không khóc trước mặt tôi.

 

Danh tiếng của cô ta đã tồi tệ, công việc mất hết, mẹ Bạch cũng già rồi.

 

Cô ta bị hủy dung, còn mẹ cô ta cũng già đi, khó có thể tìm được người nào sẵn lòng tiếp tục nuôi dưỡng hai mẹ con cô.

 

Bạch Mạc Sầu suy nghĩ mãi, đợi đến khi ra viện, cô ta lập tức đi tìm Lữ Hành ở tuyến vận chuyển.

 

Lữ Hành sống không dễ dàng chút nào ở đó.

 

Hình phạt từ nhà máy mặc dù muộn màng nhưng cũng đã đến.

 

Tình trạng của anh ta ngay lập tức bị giảm xuống mức thấp nhất.

 

Trước kia, anh ta đã quen với việc được người khác tâng bốc, đến đâu ai cũng coi trọng anh ta.

 

Bây giờ, anh ta phải làm công việc vất vả nhất, và còn phải chịu sự chế giễu của những người mà anh ta trước đây không bao giờ coi trọng.

 

Tinh thần anh ta đã suy sụp đến bờ vực thẳm.

 

Sự xuất hiện của Bạch Mạc Sầu giống như một tia sáng đột ngột giáng xuống giữa khung cảnh u ám.

 

Tuy trên mặt Bạch Mạc Sầu mang vết sẹo khó lành, nhưng cô ta vẫn còn trẻ trung mềm mại, khiến trái tim khô cằn của Lữ Hành được chữa lành ngay lập tức.

 

Rất nhanh, họ đã kết hôn.

 

Môi trường ở tuyến vận chuyển rất khắc nghiệt, hai người liền trở về quê tổ chức hôn lễ.

 

Ba mẹ Lữ rất không hài lòng.

 

Dù gì Lữ Hành cũng là sinh viên đại học, tuy nói là tạm thời bị điều xuống, sau này nhất định có cơ hội trở lại.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cưới một người không có công việc, trên mặt lại mang sẹo như vậy thì tính là gì?

 

Bạch Mạc Sầu cũng không phải dạng hiền lành.

 

Lúc sang nhà hàng xóm chơi, cô đã kể khắp làng chuyện năm đó ba Bạch từng bị điều đi cải tạo ở chuồng bò trong làng, chính là người đã dạy Lữ Hành biết đọc, biết viết, là người khai tâm cho anh ta.

 

Dân làng đều khen, Lữ Hành đúng là một thanh niên biết ơn, có nghĩa khí.

 

Ba mẹ Lữ bị tâng bốc đến mức khó chịu.

 

Cuối cùng đành phải bóp mũi mà nhận Bạch Mạc Sầu làm con dâu.

 

Nhưng ngày tổ chức hôn lễ mới thực sự là cao trào.

 

Lữ Hạ ngồi xe đường dài suốt một ngày một đêm, lắc lư đến choáng váng đầu óc, vất vả lắm mới tới được đầu làng.

 

Lại bị người do Lữ Hành phái đến dẫn tới một căn nhà bỏ trống trong làng nhốt lại.

 

“Chị, em làm vậy cũng là vì mọi người thôi, ba mẹ đã lớn tuổi rồi, chuyện của em và Mạc Sầu ở nhà máy không cần chị phải nói ra ngoài. Đợi hôn lễ xong, em sẽ thả chị ra.”

 

Lữ Hạ hoàn toàn không thể ngờ, Lữ Hành có thể hẹp hòi đến mức này.

 

Vì sợ danh tiếng của mình bị ảnh hưởng, mà dám nhốt cả chị gái ruột của mình.

 

Hôn lễ được chuẩn bị rất long trọng.

 

Tuy dân làng không thấy được lãnh đạo lớn ở đơn vị của Lữ Hành, nhưng trưởng thôn, chủ tịch xã cùng các nhân vật có tiếng tăm ở mấy vùng lân cận vẫn đến dự.

 

Khi cô dâu chú rể đang làm lễ bái đường, mẹ Bạch xông vào sân.

 

“Không thể cưới, không thể bái đường! Mạc Sầu, ba con còn sống, ông ấy đang ở cảng thành!”

 

Mọi người đều sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mẹ Bạch lấy ra một tờ báo từ trong người, chỉ vào một cái đầu đen thui trong đó, vui mừng như điên.

 

“Con nhìn xem! Đúng là ba con đấy, ông ấy giờ là phú hào ở cảng thành, đến Yến Kinh họp, lên báo rồi, mẹ vừa nhìn đã nhận ra ngay!”

 

Mọi người xem xong, thấy toàn bộ bài báo ngoài việc nói vị phú hào kia cũng họ Bạch, không có chỗ nào thể hiện mối quan hệ m.á.u mủ gì.

 

Có người phì cười, tiếng cười sắc lạnh.

 

“Chắc là phát điên vì muốn phát tài rồi.”

 

Ba mẹ Lữ thì càng thêm lúng túng.

 

Họ vốn dĩ không muốn có cô con dâu thế này.

 

“Thông gia, nếu như bà không hài lòng, hôn sự này tôi thấy cũng nên...”

 

Bạch Mạc Sầu lập tức quỳ xuống, gọi: “Ba! Mẹ! Con dâu xin quỳ trước hai người, mẹ con chỉ là nhất thời hồ đồ, hai người không thể mặc kệ con... với đứa bé trong bụng con.”

 

Đây là tự vạch trần chuyện chửa trước khi cưới!

 

Khách khứa lập tức xôn xao.

 

Bây giờ vẫn là thập niên 80 với tư tưởng bảo thủ, cú sốc đạo đức này với mọi người tại hiện trường có thể tưởng tượng được.

 

Mặt trưởng thôn, chủ tịch xã và những người khác đều xanh mét.

 

Không cần lấy cớ gì, quay người bỏ đi luôn.

 

Mẹ Bạch nhìn thấy Bạch Mạc Sầu vẫn khăng khăng muốn gả, liền đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.

 

“Mạc Sầu à, con gả rồi, sau này nhất định sẽ hối hận!”

 

Ba mẹ Lữ trong lòng thầm rủa một câu thật to.

 

Cả nhà họ bây giờ đã rất hối hận rồi, được không?

 

Lữ Hành thì bị sự kiện kích thích liên tục này làm cho không biết nên nói gì.

 

Tôi và Lữ Hạ thì đứng ở sườn đồi trong rừng, cách sân nhà Lữ gia không xa, từ xa nhìn cuộc hôn lễ này như một trò cười.

 

Nếu không phải ngại Lữ Hạ, chắc tôi đã cười đến c.h.ế.t rồi.

 

Lữ Hạ cảm thấy chuyện này đúng là hoang đường hết chỗ nói.

 

Cuối cùng khẽ thở dài một câu: “Đi thôi.”

 

21

 

Mẹ Bạch nói đúng.

 

Người mà Lữ Hành suốt đời nhắc đến, ba Bạch ông ấy thật sự còn sống.

 

Tờ báo đó là do tôi nhét vào hộp thư nhà họ Bạch.

 

Ba Bạch đã vượt biên đến cảng thành từ những năm 70, từ làm công việc thấp nhất, phấn đấu hơn mười năm mới trở thành một phú hào có giá trị không nhỏ.

 

Từ những năm 80, ông ấy đã nhiều lần cử người tìm kiếm vợ con mình ở nội địa.

 

Kết quả là biết được, mẹ Bạch quan hệ mập mờ với nhiều người đàn ông, còn mang theo con gái tái giá.

 

Ba Bạch rất mâu thuẫn.

 

Ông có thể hiểu hành vi của mẹ Bạch có thể vì mưu sinh, nhưng lại không chắc chắn Bạch Mạc Sầu có phải là con gái ruột của mình hay không.

 

Mãi đến thập niên 90, khi giám định huyết thống đã phát triển, Bạch Mạc Sầu mới được xác nhận là con ruột của ba Bạch, được đón về cảng thành.

 

Bạch Mạc Sầu sau khi biết thân thế, lập tức lên chuyến bay đến cảng thành, không thèm mang cả mẹ ruột theo.

 

Từ đó, vị trí của Bạch Mạc Sầu trong lòng Lữ Hành, từ một dây tơ hồng được anh ta chăm sóc cẩn thận, lập tức biến thành Bạch nguyệt quang cao cao tại thượng, thiên kim phú hào.

 

Anh ta vì không thể tiếp cận được Bạch Mạc Sầu, buồn bã khôn nguôi.

 

Nhưng quay đầu lại liền gõ cửa nhà tôi, cầu xin tôi tha thứ, nói sau này sẽ sống với tôi thật tốt.

 

Tôi lập tức đóng cửa cái “rầm”.

 

“Tha thứ cái con khỉ mẹ mày ấy!”

 

“Muốn ly hôn thì ly! Không ly thì tháng sau nhớ chuyển khoản tiền sinh hoạt cho tôi đúng hạn!”

 

Dù sao thì là anh ta có lỗi với tôi, tôi cứ thích xài tiền của anh ta đấy.

 

Thế nhưng con trai tôi lại nói: “Mẹ, mẹ thật tục tĩu.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com