Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 135: Bị xử lý 1



“Hay thật. Cô ấy lại không biết tổng trực là ai.” Đào Trí Kiệt cười mà như không cười, có thể thấy được màn kịch hôm nay diễn ra ngoài dự đoán của anh ta.

Chương Tiểu Huệ cuống lên: “Không phải, tôi gọi điện thoại mà đối phương không nghe, cũng không gặp được người. Tổng trực trước giờ đều dùng số di động của bệnh viện cấp, tôi chưa gặp mặt thì làm sao biết được là ai.”

“Cô nói không sai. Vấn đề là, cô có gọi điện cho tổng trực hay không, chỉ cần tra nhật ký cuộc gọi nhỡ của tổng trực là biết cô có gọi hay không.” Đào Trí Kiệt quay đầu nhắc nhở cô ta.

Chương Tiểu Huệ lại sửa lời: “Hay là tôi gọi nhầm số tổng trực?” Vừa nói, cô ta vừa vuốt tóc, ra vẻ vô tội hết mức có thể.

“Chẳng lẽ là hiểu lầm ở đâu đó...” Thường Gia Vĩ nói được một nửa, bỗng nhận được ánh mắt của Phó Hân Hằng, bạn học của mình, lập tức ngậm miệng.

 “Bác sĩ Chương Tiểu Huệ.”

Giọng nói này là của Viện trưởng Ngô.

Thực ra những người ngồi đây đều rất thông minh, tất cả đều là bác sĩ, đều là người học giỏi, làm sao lại không nhận ra lãnh đạo lớn đã về nhà.

Viện trưởng Ngô vừa lên tiếng, những người còn lại đều im bặt chờ lãnh đạo lớn xử lý.

Chương Tiểu Huệ đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dù sao chuyện này chưa rõ ràng thì ai cũng không thể nói ai đúng ai sai, biết đâu chẳng ai sai cả.

Viện trưởng Ngô đi đến trước mặt cô ta, nói: “Ai cũng khó tránh khỏi phạm sai lầm. Phạm sai lầm, bản năng của con người là tìm cớ chối tội. Nhưng bác sĩ thì khác. Nếu bác sĩ làm như vậy, bệnh nhân có thể sẽ chết.”

Viện trưởng cho rằng cô ta sai rồi sao? Chương Tiểu Huệ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

 “Tôi không biết cô đang sợ hãi điều gì.” Viện trưởng Ngô chỉ ra: “Việc này của cô, ban đầu có thể chỉ là do tình trạng bệnh nhân quá phức tạp dẫn đến chẩn đoán sai. Đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở cô, chỉ ra việc cô thực hiện quy trình khám chữa bệnh có vấn đề, muốn cô lần sau cần chú ý. Tất cả là vì muốn cô trưởng thành tốt hơn, trở thành một bác sĩ giỏi. Cô cứ một mực phủ nhận là muốn gì?”

Chương Tiểu Huệ cúi đầu, cắn chặt môi.

Chu Hội Thương tốt bụng sao? Làm sao có thể! Nếu thật sự tốt bụng, chuyện này không thể nói riêng với cô sao? Nhắc nhở riêng cũng là nhắc nhở, đó mới gọi là nhắc nhở bình thường giữa đồng nghiệp. Nói trước mặt mọi người như vậy chẳng phải là không muốn cho cô yên ổn sao?

“Anh có thể nói riêng với cô ấy mà.” Thường Gia Vĩ khuyên Chu Hội Thương, mùng một Tết đừng làm khó một cô gái trẻ.

 “Tôi chưa nói rõ với cô ta sao? Tôi hỏi cô ta tại sao không nghe điện thoại của bác sĩ Lâm? Người bình thường chẳng phải sẽ lập tức gọi lại cho bác sĩ Lâm sao? Cô ta thì hay rồi, cứ như thể quên mất đồng nghiệp vừa giao ban chiều nay là ai, anh nói xem tâm tư cô ta để ở đâu?” Chu Hội Thương phản bác.

“Tôi hiểu anh đang tức giận, anh bớt giận trước đã.” Thường Gia Vĩ lắc đầu cười cười: “Chúng ta không phải thiếu niên 17-18 tuổi bốc đồng nữa.” Trong mắt anh ta, hôm nay Chu Hội Thương như thể ăn phải thuốc súng.

Phê bình thì được nhưng không cần phải kích động như vậy.

Anh ta bốc đồng? Chu Hội Thương trừng mắt nhìn người này.

Này, đó là vì anh ta tận mắt chứng kiến một đứa trẻ không có mẹ, suýt nữa thì mất cả cha. Là bác sĩ tim mạch, anh ta rõ ràng có thể ngăn chặn việc này xảy ra trước. Đã có người sai thì phải nhanh chóng sửa chữa để lần sau không tái phạm, kết quả người này sống chết không chịu thừa nhận mình sơ suất. Ai nhìn thấy tình huống này mà không tức giận cho được?

“Ăn cơm tối xong thì quay lại bệnh viện thăm bệnh nhân.” Viện trưởng Ngô ra lệnh cho Chương Tiểu Huệ: “Sau đó viết báo cáo kiểm điểm nộp lên phòng lãnh đạo, để phòng xử lý vấn đề này của cô!”

Mặt Chương Tiểu Huệ tái mét.