Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 137



Chu Hội Thương nghĩ lại, ngậm miệng.

Lúc này, ba người đối diện đang háo hức chờ anh ta nói tiếp đã nhận ra manh mối.

“Tôi đại khái biết anh đang nói đến ai.” Đào Trí Kiệt cảm thấy mình đoán đúng.

Thường Gia Vĩ và Phó Hân Hằng nhìn về phía anh ta.

“Đừng hỏi tôi.” Đào Trí Kiệt cũng từ chối tiết lộ tin tức nóng hổi.

Sau đó, khi rời khỏi nhà Viện trưởng cùng Phó Hân Hằng, Thường Gia Vĩ phàn nàn: “Mấy người này thật là, cần gì phải giấu giếm. Chỉ là một thực tập sinh, cần phải giữ bí mật vậy sao?”

Phó Hân Hằng nghe anh ta nói vậy, nhớ lại phản ứng của nhóm người vừa rồi quả thực có chút kỳ lạ, khiến người ta nghi ngờ.

Thường Gia Vĩ nói đùa: “Chẳng lẽ là cô gái nào đó còn xinh đẹp hơn Chương Tiểu Huệ? Bọn họ muốn theo đuổi trước nên giấu chúng ta.”

 “Câu nói đùa này chẳng hay ho chút nào.” Phó Hân Hằng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.

Nhóm người trong phòng này đều được Viện trưởng Ngô gọi đến nhà ăn sủi cảo tất niên, là nòng cốt trung niên của bệnh viện, muốn cô gái nào mà chẳng được, hoàn toàn không đáng phải làm vậy.

Có một chút ngoại lệ, có lẽ nữ thực tập sinh này thật sự có bản lĩnh gì đó. Nhóm người vừa rồi đều là người ham tài, điều này không thể nghi ngờ.

Đêm dài, gió lạnh lẽo, mùa xuân vẫn chưa đến.

Hai người ngồi trên xe, khi lái qua cửa cấp cứu, thấy bên trong nhộn nhịp khác thường.

“Với tình trạng bệnh nhân đông đáng sợ thế này, muốn cô ta không khám sót cũng khó.” Thường Gia Vĩ nói: “Cô ta chỉ là nghiên cứu sinh, kinh nghiệm chưa đủ.”

“Cô ta trực ban ngày thay ca, mấy tiếng đồng hồ, cấp cứu ban ngày của chúng ta có ba đến năm bác sĩ nội khoa, ca đêm mệt mỏi nhất cũng chỉ có một đến hai bác sĩ, hôm nay ít người cũng đâu chạy đi đâu, lúc nào cũng có thể gọi hỗ trợ.” Phó Hân Hằng không định bênh vực Chương Tiểu Huệ: “Với quan điểm của Viện trưởng, cô ta chắc chắn sẽ bị đình chỉ công tác học tập lâm sàng.”

 Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người bạn học cũ, Thường Gia Vĩ nghĩ nghĩ, Rõ ràng không hợp tính với nhóm người vừa rồi, vậy mà Phó Hân Hằng vẫn có thể đứng về phía họ, biệt danh người máy quả nhiên không sai.

“Đêm mai anh trực sao?” Thường Gia Vĩ hỏi.

“Thay Chủ nhiệm trực tuyến ba.” Phó Hân Hằng đáp.

Bạn học cũ giỏi thật, sắp lên phó cao rồi, còn thay Chủ nhiệm trực.

“Xem ra Tết anh không đi chơi được rồi.” Thường Gia Vĩ cảm thán xong mới nhận ra, Phó Hân Hằng căn bản không có hứng thú với việc đi chơi. Dường như người nào đó chỉ hứng thú với việc trực bệnh viện.

Xe chạy đi.

*

Tối mùng một Tết, phòng khám tiếp tục nghỉ khám, các bác sĩ chủ chốt được nghỉ Tết, bệnh nhân phẫu thuật thường quy không được sắp xếp phẫu thuật, chỉ có bệnh nhân phẫu thuật cấp cứu. Vì vậy, trước cửa phòng mổ chỉ có lác đác vài người nhà bệnh nhân đang chờ đợi.

 Tạ Uyển Oánh mang theo Tranh Tranh bảy tuổi ngồi trên ghế dài trước cửa phòng mổ chờ ba Lưu ra. Sợ con bé ở đây sẽ sợ hãi, cô xé giấy trắng trong sổ tay dạy bé gấp giấy.

Tranh Tranh bảy tuổi ngây thơ, chưa hiểu rõ phòng mổ là gì, chỉ biết chị bác sĩ trước mặt vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, cho bé cảm giác an toàn tuyệt đối.

Chị bác sĩ cầm tay dạy bé gấp hạc giấy cầu phúc cho ba, bé chưa bao giờ học nghiêm túc như vậy.

Một lớn một nhỏ bận rộn gấp giấy, thời gian trôi qua thật nhanh.

Thỉnh thoảng Tạ Uyển Oánh lại ngẩng đầu lên nhìn tình hình phòng mổ.

Phẫu thuật bắc cầu thường mất ba đến năm tiếng, đó là chưa kể đến trường hợp phát sinh sự cố ngoài ý muốn trong quá trình phẫu thuật. Một khi có sự cố, thời gian phẫu thuật sẽ kéo dài hơn. Hiện tại xem ra, ca phẫu thuật của ba Lưu diễn ra khá thuận lợi, vì không thấy bác sĩ nào khác được gọi vào phòng mổ hỗ trợ.

Ca phẫu thuật bắc cầu bắt đầu lúc 8 giờ, kéo dài hơn bốn tiếng, đến hơn 12 giờ đêm, gần sáng mới kết thúc.