Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 164: Biệt danh Người máy không phải tự nhiên mà có



Lúc đầu bác sĩ Kim mới vừa la hét lên bảo nhanh chóng chọc kim thoát khí cho bệnh nhân, nhưng thật sự muốn bà đưa ra quyết định để sinh viên thực tập làm việc này, bà không làm được.

Quá đáng sợ.

Bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm trong lòng rối bời nghĩ, Phó Hân Hằng, cái Người máy này thật sự là người máy, quyết định nhanh như vậy. Không hề nghĩ đến một khi xảy ra sự cố, sinh viên này có thể bị hủy hoại.

Chọc kim không phải ép tim, chọc kim là một thao tác có tính chất gây tổn thương, chỉ cần sơ sẩy, kim tiêm đâm vào vị trí khác trên cơ thể người, coi như xong đời.

Bác sĩ Kim đột nhiên quay người lại, nhanh chóng đứng trước mặt bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm, hỏi: “Các anh đã từng thấy cô ấy thao tác chọc kim trên lâm sàng chưa?”

Bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm lắc đầu, nếu đã thấy Tạ Uyển Oánh làm rồi, bọn họ sẽ không lo lắng đến phát điên như bác sĩ Kim bây giờ.

 Sao đây, bác sĩ Kim rêи ɾỉ trong lòng, thật vất vả mới phát hiện một hậu bối nữ không tệ giống mình, bây giờ phải bị hủy hoại thì phải làm sao. Bà quay người lại, hai mắt nhìn về phía Phó Hân Hằng nghĩ, Ngăn anh ta lại!

Không được, ánh mắt người đàn ông này thật đáng sợ, lạnh lùng vô tình. Nói gì cũng vô dụng. Anh ta chắc chắn tình nguyện để một sinh viên mạo hiểm có thể mất đi tương lai, chỉ cần có thể cứu bệnh nhân.

Bác sĩ Kim đặt tay lên ngực, hơi thở gấp gáp.

Cảm thấy được, nếu bà dám mở miệng ngăn cản một câu, người đàn ông đối diện sẽ đặt câu hỏi linh hồn cho bà nghĩ, Bà muốn thấy bệnh nhân chết trước mắt sao?

Bác sĩ Kim chỉ đành quay người đi, trong lòng hận không thể có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, trong nháy mắt xuyên không đến bên cạnh sinh viên, thay thế sinh viên gánh chịu nguy hiểm này.

 Thấy bác sĩ Kim không dám lên tiếng, Phó Hân Hằng quay đầu lại. Anh ta vẫn luôn tập trung lắng nghe bất kỳ âm thanh nào từ đầu dây bên kia, bao gồm cả hơi thở của bệnh nhân ngày càng khó khăn, như một sợi dây sắp đứt, ngàn cân treo sợi tóc.

Trong tình huống cực kỳ khó khăn như vậy, là một bác sĩ ngoại khoa, anh ta nên dùng hết mọi biện pháp để nhân viên tại hiện trường thay anh ta thực hiện cấp cứu chính xác cho bệnh nhân.

Muốn cấp cứu chính xác, như vậy, yêu cầu nữ sinh viên thực tập tại hiện trường hóa thân thành cánh tay robot của anh ta, nghe theo chỉ huy của anh ta, không được sai sót dù chỉ một chút.

Thử thách đã đến. Đối với điều này, anh ta có chút tin tưởng, niềm tin này đến từ biểu cảm kỳ lạ của Tào Dũng và những người khác tối qua.

Nếu anh ta đoán không nhầm, nữ sinh viên thực tập này là học trò của Nhậm Sùng Đạt. Nhậm Sùng Đạt được coi là người kế thừa phẫu thuật của viện y học. Phẫu thuật là nền tảng của tất cả các khoa ngoại. Chỉ cần hiểu đúng về phẫu thuật, dựa trên mối tương quan giữa thực hành lâm sàng và thao tác phẫu thuật, sinh viên xuất sắc trong thao tác phẫu thuật sẽ có lợi thế trong thực hành lâm sàng. Điều này, anh ta đã từng là sinh viên y khoa ngoại khoa nên rất rõ ràng.

 Là học trò do Nhậm Sùng Đạt đào tạo, hoàn toàn có thể đánh cược một phen.

“Cô biết bước đầu tiên bây giờ cô cần làm gì không?”

Giọng nói lạnh lùng như robot tiếp tục truyền ra từ điện thoại đối diện, bác sĩ Dương đã không còn lên tiếng nữa. Điều này càng chứng thực suy đoán trước đó của mình, Tạ Uyển Oánh tiếp tục suy đoán nghĩ, Vị giáo sư này còn giỏi hơn, có thể là cấp trên của bác sĩ Dương.

Điều cô ấy phải làm là: “Giáo sư, xin thầy hướng dẫn.”

Nghe câu trả lời của cô, Phó Hân Hằng lại lần nữa bất ngờ.

Rất nhiều sinh viên được khen ngợi dễ dàng tự mãn, kiêu ngạo, không nghe lời giáo sư nói, cảm thấy mình có thể làm được liền tự ý làm. Ban đầu tưởng rằng nữ sinh viên thực tập này cũng có tật xấu tương tự. Bởi vì nghe bác sĩ Lâm và những người khác kể, tối qua cô ấy đã tự ý ép tim cho bệnh nhân trước.