Cô vừa định tự mình thắt một cái, kết quả ngón tay của hắn đã bao trùm lấy từng ngón tay của cô, tay cô dưới ngón tay hắn đã sớm nhỏ bé vô cùng, chỉ có thể tùy theo động tác ngón tay hắn.
Từng bước, từng bước một.
Tào Dũng ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cô, cố gắng tập trung hết sức vào việc dạy cô thắt nút.
“Thắt kiểu này, cần phải luyện tập từ từ...” Hắn nói vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy mình trong nháy mắt đã thắt cho cô ba nút, đành buông tay cô ra, gãi gãi trán suy nghĩ tiếp theo nên dạy như thế nào mới đúng.
Quay đầu, muốn tìm sư đệ cứu nguy, phát hiện sư đệ đã chuồn mất.
Hoàng Chí Lỗi không ngốc, sớm nhìn ra tình hình thế nào, sao có thể ở lại bên trong làm kỳ đà cản mũi.
“Hay là, em thắt một cái cho anh xem, anh xem em thắt đúng chưa?” Quay người lại, Tào Dũng thay đổi chiến thuật.
Sư huynh bảo cô thắt để kiểm tra kết quả học tập, Tạ Uyển Oánh nhắm mắt lại, trong đầu tái hiện lại cảnh sư huynh thắt nút, hai tay dựa theo hình ảnh trong đầu bắt chước, dường như có chút cảm giác, lực này từ vai truyền đến, đến cánh tay, rồi đến cổ tay, cuối cùng đến đầu ngón tay rồi trở về cổ tay.
Đứng bên cạnh cô, Tào Dũng thấy cô nghiêng đầu nhắm mắt thắt nút thì giật mình, lại cúi đầu xem xét thì thấy cô thắt không sai, hơn nữa một mạch thắt xuống không có vấn đề gì.
Đứng ở cửa, Hoàng Chí Lỗi hé cửa nhìn vào xem tiểu sư muội học thế nào, kết quả thấy tiểu sư muội nhắm mắt thắt nút nghĩ, Trời ạ?
Không biết một mạch thắt được bao nhiêu nút, cho đến khi có người đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Tạ Uyển Oánh mới mở mắt ra.
Hai sư huynh bốn mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Lúc đầu Tạ Uyển Oánh không biết chuyện gì xảy ra, sau mới nhận ra chuyện này lớn rồi.
Hai sư huynh là bác sĩ khoa Ngoại Thần kinh, rất rõ ràng người nhắm mắt lại sẽ vì mất đi nguồn thông tin đầu vào quan trọng từ thị giác mà mất đi cảm giác phương hướng thậm chí là cảm giác cân bằng. Sao có thể như cô, chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp dành cho người mù, kết quả lại biểu hiện như không hề gặp trở ngại gì.
“Em… ” Hoàng Chí Lỗi vẫy vẫy tay trước mặt cô, sợ cô thật sự bị mù không nhìn thấy.
Tại sao cô lại biểu hiện khác thường như vậy, khiến cho bọn họ, những bác sĩ khoa Ngoại Thần kinh nhìn cũng thấy kinh hãi.
Tạ Uyển Oánh hoàn hồn, nói với Hoàng sư huynh: “Không sao.”
Bên kia, ánh mắt Tào sư huynh nhìn cô mới đáng sợ, giống như máy CT muốn quét não cô.
Tạ Uyển Oánh thề sau này tuyệt đối không thể làm loại chuyện này trước mặt các tiền bối. Có thể người thường nhìn động tác của cô chỉ thấy kỳ lạ, nhưng trong mắt bác sĩ lại khác hẳn với người bình thường thì có thể là vấn đề lớn.
“Đi, ra ngoài đi dạo một chút.” Tào Dũng nói, nghĩ tới nghĩ lui, có thể là không khí trong phòng quá ngột ngạt, khiến tiểu sư muội biểu hiện có chút dị thường.
Cô theo hai sư huynh ra khỏi văn phòng, đi đến khu phòng bệnh.
Bước vào một phòng bệnh, thấy có người đang cắt chỉ.
Một bác sĩ nội trú đứng bên cạnh quan sát, người cắt chỉ hẳn là thực tập sinh. Tạ Uyển Oánh đánh giá chắc không phải kỳ thi tốt nghiệp. Dù sao thấy nam sinh đang cắt chỉ kia, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, thấy ba người bọn họ, mồ hôi liền túa ra trên trán.
Phó giáo sư đến xem cậu ta cắt chỉ, đây là chuyện gì? Chuông báo động trong lòng nam sinh vang lên.
Hai sư huynh dẫn cô đến xem, nhường chỗ cho cô. Tạ Uyển Oánh bước lên phía trước quan sát.
Nam sinh liếc nhìn cô nghĩ, Cô đến xem gì?
Tạ Uyển Oánh đáp lại ánh mắt nghĩ, Hướng học tập của cậu.
Thật ra, cô cũng muốn chạy, biết làm vậy sẽ gây áp lực lớn cho thí sinh. Vấn đề là, sư huynh không cho cô đi.