“Cô nói nhiều lý do như vậy đều nhằm chứng minh cái nhìn của Thầy Đàm là đúng, kết quả cô lại ủng hộ mổ bụng?” La Yến Phân sắp xếp lại suy nghĩ rồi lên tiếng.
“Ý tôi là, cái nhìn của Thầy Đàm không sai. Vấn đề là có thể xem xét việc thiếu máu của bệnh nhân có phải do xuất huyết từng đợt không. Bệnh nhân ăn uống kém, chủ yếu là chất lỏng, không đi đại tiện nên khó làm xét nghiệm máu ẩn trong phân. Thầy Đàm đã yêu cầu làm xét nghiệm nhiều lần nhưng không có kết quả, mẫu bệnh phẩm không lưu lại được, càng làm rối loạn chẩn đoán lâm sàng.” Tạ Uyển Oánh thong thả nói.
“Có chụp CT rồi mà...”
“Chụp CT chỉ phản ánh tình trạng tại thời điểm đó, không thể phản ánh việc có tiếp tục xuất huyết hay không. Bệnh nhân đã chụp CT ở phòng khám trước khi nhập viện. Sau khi nhập viện không cần chụp lại.”
“Ý cô là bệnh nhân đang tiếp tục xuất huyết sao?”
Câu cuối cùng, rốt cuộc là ai nói?
La Yến Phân cùng hai nam nghiên cứu sinh quay đầu lại, bởi vì không phải họ nói, vội vàng tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, cuối cùng phát hiện âm thanh đến từ bóng dáng cao gầy lạnh lùng kia.
Phó Cao nói.
Ba người ngẩn ra.
Phó Cao đã nghe thực tập sinh nói, hơn nữa còn cho rằng thực tập sinh nói có lý nên mới lên tiếng?
“Thầy Đàm, cô ấy...” La Yến Phân cùng ba nghiên cứu sinh có chút lo lắng, cảm thấy người mới này quá lanh lợi, thế mà đã lọt vào mắt xanh của giáo viên.
Hoàn toàn không nghe thấy những lời này, Đàm Khắc Lâm không quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng, gọi Tạ Uyển Oánh trả lời: “Cô nói bằng chứng.”
Bác sĩ Tiểu Tôn nhẹ liếc nhìn ông, thấy ông lật đến trang báo cáo kết quả xét nghiệm phân.
Xét nghiệm phân và đại tiện được xếp chung một chỗ, nhưng không thấy kết quả xét nghiệm đại tiện nào.
Như vậy xem ra, những gì Tạ Uyển Oánh vừa nói về vấn đề đại tiện đã đánh trúng điểm yếu.
Người mới này?
“Sáng nay giáo viên không có ở đây, Thầy Tôn bảo tôi tự mình đi kiểm tra phòng. Tôi hỏi người nhà bệnh nhân, người nhà nói bệnh nhân thấy đau dạ dày. Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối chắc chắn sẽ đau, nhưng Thầy Đàm đã cho dùng thuốc giảm đau đúng giờ, theo lý thuyết, không thể nào cứ âm ỉ đau như vậy. Tình trạng này, khá giống dạ dày đang chảy máu từ từ, nhưng lâm sàng rất khó nhận thấy.” Tạ Uyển Oánh báo cáo tình hình kiểm tra phòng buổi sáng.
Bác sĩ Tiểu Tôn giọng lên tiếng: “Sáng nay giao ban không nghe kíp trực đêm nào báo cáo tình trạng này.”
Kíp trực đêm rất bận, sao có thể nói chi tiết kiểm tra phòng. Những chi tiết nhỏ này thuộc về kíp trực ngày xử lý. Vì thế bác sĩ Tôn im lặng sau khi bị cấp trên liếc nhìn.
Đàm Khắc Lâm trầm giọng hỏi: “Chiều hôm qua trong lúc phẫu thuật ai đi xem bệnh nhân?”
Bác sĩ Tôn đáp: “Ba người họ thay phiên nhau, một người xuống đài thì một người khác lên. Làm xong phẫu thuật họ phải xuống viết bệnh án.”
“Tương đương với ba người này phân công nhau lưu lại dưới đó phải không?” Giọng Đàm Khắc Lâm lạnh xuống.
“Vâng.”
Thấy giáo viên đổi giọng, La Yến Phân ba người vội vàng tranh nói để biện hộ cho mình: “Chúng tôi không nghe người nhà bệnh nhân phản ánh tình trạng này.”
Đàm Khắc Lâm bỗng quay người lại.
Tạ Uyển Oánh hiểu ra, vì sao nhiều người sợ Thầy Đàm.
Người đàn ông mắt một mí khi ngẩng lên nhìn chằm chằm người khác, đôi mắt ấy sắc bén như hai lưỡi dao, ánh mắt đủ khiến người ta chết khϊếp.