Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1044: Tôi Thực Sự Không Ngờ Úy Lam Lại Chết





“Cô ta và Thư Ngốc là tình nhân.”

“Tôi gọi điện cho cha tôi để tố giác, nhưng cha tôi lại nói trẻ con không được xen vào chuyện của người lớn. Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi, đã không còn là trẻ con từ lâu rồi!”

“Tối hôm trước, tôi một mình đến một quán bar ở huyện La, vừa uống rượu vừa chửi bới. Tôi chửi rất khó nghe, dù sao xung quanh cũng không có ai quen biết, tôi chẳng sợ mất mặt.”

Chửi đến cuối cùng, người ngồi bên cạnh tôi bỗng nhiên cười và nói với tôi: “Nếu đã hận cô ta như vậy, có muốn g.i.ế.c cô ta không?”

Nghe tới đây, Tào Quang suýt nữa đã bị cậu nghiên cứu sinh Quân Vu Nghĩa này làm cho tức điên.

“Chính là người này? Người ngồi cạnh cậu chính là người trong bức phác hoạ đó? Cậu ta nói giúp cậu g.i.ế.c người, thế là cậu để cậu ta g.i.ế.c thật à?”

Quân Vu Nghĩa cúi đầu ủ rũ, rõ ràng cũng cảm thấy mọi chuyện quá mức nực cười: “Lúc đó tôi uống say quá, đầu óc hơi mơ hồ, ngồi ở quầy bar uống hết ly này đến ly khác, cũng không chú ý người ngồi cạnh mình là ai. Dù sao thì người đó cũng bị tôi kéo lại tuôn ra cả đống nỗi khổ, tôi chỉ nhớ trên người anh ta có mùi thuốc sát trùng, như vừa từ bệnh viện ra.”

“Sau đó, nghe anh ta đề nghị g.i.ế.c Úy Lam, tôi mới ngẩng đầu nhìn anh ta. Lúc đó tôi say lắm rồi, cộng thêm ánh đèn nhấp nháy trong quán bar, không nhìn rõ mặt anh ta, tôi chỉ nhớ tóc anh ta rất ngắn, giọng nói trầm, vai rộng, ngồi bên cạnh quầy bar với thái độ vô cùng thong thả.”

Tào Quang hỏi: “Rồi sao nữa? Rồi cậu quyết định g.i.ế.c người thật à?”

Quân Vu Nghĩa chùng vai xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, như đứa trẻ bị mắng, ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tôi uống nhiều quá, đầu óc hồ đồ. Nghe anh ta nói có muốn g.i.ế.c cô ấy không, tôi đồng ý ngay. Sau đó tôi bảo từ nhỏ đến lớn chưa từng vào bếp, cũng chưa từng cầm dao, g.i.ế.c người thì tôi không dám.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói đến đây, Quân Vu Nghĩa ngẩng đầu nhìn Tào Quang.

“Rồi anh ta ghé sát vào tai tôi, nói một câu: Vậy để tôi giúp cậu g.i.ế.c cô ta nhé?”

“Lúc đó não tôi như bị tê liệt, gật đầu đồng ý luôn.”

“Anh ta nói, một nghìn tệ, không mặc cả.”

“Tôi bảo được, rồi rút ví ra, đưa cho anh ta một nghìn tệ.”

“Anh ta cầm tiền, đứng dậy bỏ đi, không nói thêm một câu nào. Nhưng tôi nhớ rất rõ bóng lưng của anh ta, giống y hệt bức phác họa của các anh. Trên người anh ta toát ra khí chất của người trong giang hồ, lúc đó tôi nhìn bóng lưng anh ta thầm nghĩ, chẳng lẽ khách du hiệp đời Đường như Khưu Nhiêm Khách cũng là loại người như vậy? Đến không dấu vết, đi không để lại bóng hình, có thể lấy đầu người từ ngàn dặm xa.”

Tào Quang tức đến mức đập bàn, khẽ chửi một câu: “Đồ ngu!”

Ánh mắt Quân Vu Nghĩa lộ vẻ mơ hồ và bất lực: “Đồng chí cảnh sát, thật ra tôi đã quên mất chuyện này. Một nghìn tệ với tôi không nhiều cũng không ít, sáng hôm sau tỉnh dậy tôi còn hơi ngờ ngợ, thấy ví thiếu tiền mới biết mọi chuyện tối qua ở quán bar là thật. Lúc đó tôi còn tự cười nhạo mình bị lừa mất một nghìn tệ, làm gì có ai lại nhận việc g.i.ế.c người một cách tùy tiện ở quán bar như thế? Nhưng... Úy Lam thực sự đã bị giết!”

“Tôi thực sự không ngờ Úy Lam lại chết.”

“Lúc đó tôi hoàn toàn không để ý tới chuyện ở quán bar, chỉ xem như một nghìn tệ đó là để mua vui.”

“Tính cách Úy Lam vặn vẹo, mọi chuyện đều tranh giành, phù phiếm, hay ghen tị, lại là nhân tình ngầm của Thư Ngốc. Tôi còn nghe nói cô ta mua một căn nhà ở Thủ đô, đưa người em gái bị hủy dung vì cháy lớn của mình đến ở, đối xử với cô ấy như tù nhân. Hơn nữa, sau khi kết hôn, cô ta với cha tôi cũng không mấy hòa hợp, suốt ngày tranh danh đoạt lợi. Trong Hội nhà văn cũng có khối người không ưa cô ta, ai biết được là ai g.i.ế.c cô ta chứ.”