Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1073: Kỷ Vật Duy Nhất Tạ Lâm Để Lại Cho Hắn Ta





Chu Như Lan trầm ngâm gật đầu: "Có vẻ như hành động của Tạ Lâm cũng đã gây tổn thương sâu sắc cho bố mẹ cô ấy."

Lôi Lăng thở dài: "Đúng vậy, trong mắt thế hệ của cha mẹ chúng ta, việc Tạ Lâm ly hôn và ra nước ngoài vào năm 1990 là một hành vi khác thường. Lúc đó mẹ Tạ Lâm vẫn chưa nghỉ hưu, mỗi khi từ nhà đi ra ngoài, đi trên đường, ngồi trong văn phòng, thậm chí đứng trên bục giảng, đều có người bàn tán: Nhìn kìa, cô giáo kia đã dạy dỗ ra đứa con gái bỏ chồng, bỏ con chỉ để ra nước ngoài. Đúng là đồ sính ngoại, tưởng trăng nước ngoài tròn hơn hay sao. Một người như thế mà còn mặt mũi đứng giảng dạy à?"

"Thành phố Dao chúng tôi vốn không lớn, chỉ một gió thổi cỏ lay thôi ai cũng biết, đẩy cả gia đình Tạ lên đầu sóng ngọn gió. Năm đó, cả gia đình Tạ Lâm đều không sống nổi ở đây. Về sau, khi Tạ Lâm gửi thư từ M về, cha mẹ cô ấy thậm chí còn không buồn mở ra, trước mặt nhân viên bưu điện, họ đốt thư ngay lập tức. Rồi cuối cùng, vì chuyện này, cha mẹ cô ấy đã lặng lẽ rời khỏi thành phố Dao, lúc đó dư luận mới dần lắng xuống."

Triệu Hướng Vãn không bày tỏ ý kiến, chỉ khẽ lắc đầu.

Vì mong muốn du học mà bỏ chồng, bỏ con, cần rất nhiều dũng cảm. Tạ Lâm thà đoạn tuyệt với gia đình cũng quyết tâm ra đi, sự kiên quyết này, không phải ai cũng làm được.

Chu Phi Bằng hỏi Lôi Lăng: "Vậy cha mẹ của Tạ Lâm rời thành phố Dao như vậy sao? Họ cũng không quan tâm đến cháu ngoại à?"

Lôi Lăng quay đầu nhìn cánh cửa sổ đã bị dây thường xuân che lấp một nửa, thở dài: "Đúng vậy, nếu không đi thì làm sao chịu nổi? Cha mẹ Tạ Lâm ban đầu cũng không nỡ xa bạn bè cũ ở đây, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện của con gái là tim thắt lại, không chịu nổi sự giày vò lương tâm, đành phải rời đi."

Còn Tiểu Khiết... Tôi nghe nói vào mùa thu năm 1991, trước khi rời đi, bố mẹ Tạ Lâm từng đề nghị với Vân Đức Hậu, mong có thể đưa cháu ngoại theo để hắn ta có thể tìm một người phụ nữ khác xây dựng gia đình mới. Nhưng hắn ta không đồng ý, nói rằng Vân Khiết là kỷ vật duy nhất Tạ Lâm để lại cho mình, cả đời này hắn ta sẽ không tái hôn, chỉ muốn sống cùng con gái. Bố mẹ Tạ Lâm vừa xấu hổ, vừa áy náy, để lại một khoản tiền rồi mới ra đi."

Chu Như Lan cười lạnh: "Kỷ vật duy nhất Tạ Lâm để lại cho hắn ta? Nói nghe hay nhỉ!”

Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, mọi người gõ cửa nhà dì Phương đối diện nhà Vân Đức Hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dì Phương năm nay sáu mươi hai tuổi, dáng người khỏe mạnh, tóc bạc hoa râm, nói năng mạch lạc, trông như một bà lão đã từng học hành đàng hoàng.

Nhìn thấy Lôi Lăng, mắt dì Phương sáng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy: "Cảnh sát Lô, cháu nhất định phải khuyên nhủ bố của Khiết Khiết, đừng có nhốt con bé. Khiết Khiết là một đứa bé ngoan, không nên nhốt con bé. Dù trẻ con có không chăm học, đôi lúc không nghe lời, thì cũng không nên đối xử hung ác đến thế. Cháu không biết đâu, khi dì bế Khiết Khiết từ trên giường xuống, người con bé nhẹ như một cọng rơm, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, thật tội nghiệp quá đi!"

Lôi Lăng gật đầu: "Được, chúng cháu nhất định sẽ khuyên nhủ hắn ta."

Anh ấy giới thiệu Triệu Hướng Vãn với dì Phương, rồi nói: "Cảnh sát Triệu có vài câu hỏi muốn hỏi dì, dì cứ trả lời thành thật là được."

Bà Phương nhìn Triệu Hướng Vãn, gương mặt hiền từ: "Được, cháu hỏi đi."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Bình thường Vân Đức Hậu đối xử với con gái như thế nào?"

Dì Phương thật thà đáp: "Khi Khiết Khiết ba tuổi, mẹ con bé đã ra nước ngoài rồi, đồng chí Tiểu Vân đối với con gái rất tốt. Từ quần áo, giày dép, ăn uống, đồ chơi... mọi thứ đều do một tay cậu ấy lo liệu. Đưa đón con đi mẫu giáo, rồi tiểu học, tất cả đều là xậu ấy phụ trách. Ngoài đi làm thì chỉ biết mua sắm nấu nướng, có thể coi là một người cha tận tụy."

Triệu Hướng Vãn hỏi tiếp: "Có bao giờ đánh mắng con ở ngoài không?"

Dì Phương nhanh chóng lắc đầu: "Không, không có đâu. Từ khi mẹ của Khiết Khiết ra nước ngoài, đồng chí Tiểu Vân hiếm khi cười, ngày nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, trông lúc nào cũng đầy tâm sự. Dù cậu ấy có vẻ ít nói, không gần gũi lắm với con gái, nhưng chưa bao giờ đánh mắng con ở bên ngoài."

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: "Không gần gũi với Khiết Khiết, ý dì là sao?"

Dì Phương suy nghĩ một lát, lựa lời nói: "Phải diễn tả thế nào nhỉ? Mặc dù ngày nào cậu ấy cũng đưa đón con bé, nhưng không bao giờ nắm tay. Dì chưa từng thấy cậu ấy bế con, luôn là cậu ấy đi trước, còn Khiết Khiết ngoan ngoãn đi theo sau. Cậu ấy cũng ít nói, chỉ toàn là khẩu lệnh, kiểu như: Lại đây, đi chỗ kia, đừng làm bẩn quần áo, rửa tay đi, đeo cặp sách vào... đại loại vậy."

Triệu Hướng Vãn gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Trước khi Tạ Lâm ra nước ngoài thì sao? Vân Đức Hậu đối xử với con như thế nào?"