“Tôi nói cho cô biết, tôi cũng là nạn nhân, là một kẻ đáng thương bị vợ cũ tổn thương.”
“Tôi biết được ai đã loan truyền tin vịt sao? Trên thế gian này có quá nhiều kẻ xấu! Bọn họ rãnh rỗi, chẳng có việc gì làm, trà chiều bánh ngọt xong là lại bắt đầu bàn tán chuyện đau lòng của nhà người khác, biến những hình ảnh trong tưởng tượng trở thành sự thật.”
“Mặc dù Tạ Lâm chưa từng gọi điện thoại, viết thư cho tôi, nhưng cô ta đã viết thư cho cha mẹ khi ở nước ngoài, cô cứ thử đi hỏi cha mẹ cô ta xem, cô hỏi tôi cô ta có còn sống sau khi ra nước ngoài hay không… Làm sao tôi biết được cô ta có còn sống sau khi ra nước ngoài hay không? Thậm chí cả việc ai là người nói cô ta định cư ở nước ngoài, lấy một người ngoại quốc, tôi còn không biết! Nếu cô quan tâm đến chuyện trong nhà chúng tôi như vậy thì cô cứ điều tra đi! Điều tra đi!”
“Vân Khiết là con gái tôi, tôi đối xử với con bé thế nào là vấn đề giáo dục gia đình, không liên quan gì đến mấy chuyên gia như các cô! Ai cho phép các người quấy rầy tôi và con gái tôi? Đi đi đi! Các vị mau mau rời khỏi bệnh viện đi, sau này đừng có đến làm phiền chúng tôi nữa!”
Nghe được những lời phân tích bình ổn của Vân Đức Hậu, trong lòng Triệu Hướng Vãn thầm nói một câu đáng tiếc.
Đương nhiên cô biết Tạ Lâm đã viết thư cho người nhà sau khi ra nước ngoài, nhưng cha mẹ nhà họ Tạ lại đốt thư của cô ấy ngay trước mặt mọi người, lại còn tuyên bố vĩnh viễn không liên lạc với con gái. Chỉ là, Triệu Hướng Vãn muốn đánh ra một đòn khiến Vân Đức Hậu trở tay không kịp, xem có thể moi ra được chút manh mối hữu dụng nào hay không.
Đáng tiếc, tâm lý của Vân Đức Hậu cực kỳ mạnh mẽ. Bây giờ tiếp tục tra hỏi về tung tích của Tạ Lâm sẽ chỉ khiến hắn ta càng cảnh giác hơn mà thôi, ngược lại sẽ gây khó khăn cho việc thẩm vấn sau này.
Lôi Lăng tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: “Vân Đức Hậu, hàng xóm đã báo cảnh sát về việc anh có hành vi ngược đãi con gái, chúng tôi can thiệp vào là để bảo vệ đứa trẻ. Nếu như anh không hợp tác với điều tra của chúng tôi, chúng tôi sẽ phải ra lệnh cấm tiếp xúc, không cho phép anh lại gần Vân Khiết.”
Lệnh cấm tiếp xúc là một mệnh lệnh pháp lý yêu cầu người bị cấm không được lại gần hoặc quấy rầy nạn nhân. Vân Khiết vẫn còn nhỏ, có thể được người thân, cơ quan cảnh sát, hội liên hiệp phụ nữ, ủy ban dân cư, cơ quan quản lý cứu trợ đại diện để xin lệnh này.
Triệu Hướng Vãn quay đầu, nhìn sang Lôi Lăng: “Được, cứ để sở cảnh sát thành phố xin đi, lý do là bị ngược đãi tâm lý lâu dài.”
Lôi Lăng hơi sửng sốt.
Xin thật sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ là năm 1996, luật “chống bạo lực gia đình” vẫn chưa được ban hành. Đối với bạo lực và ngược đãi giữa các thành viên trong gia đình thì vẫn chưa có tiêu chuẩn xác định rõ ràng trên giấy tờ, lệnh cấm tiếp xúc thường được sử dụng trong các tranh chấp kinh tế.
Ở một thành phố cấp huyện như thành phố Dao này, quan niệm của mọi người vẫn còn tương đối bảo thủ.
Cha trách mắng, trừng phạt con gái, sao có thể coi là ngược đãi được?
Mắng vài câu, đánh vài cái, nhốt vào phòng tối nhỏ một chút thôi, đây đâu phải chuyện gì to tát.
Trên đời này có cha mẹ nào mà không vậy? Bây giờ tâm lý trẻ con quá yếu đuối.
Cho dù là một những người nhiệt tình, hiền lành như dì Phương, lúc khiển trách Vân Đức Hậu cũng sẽ cho hắn ta cơ hội tự sửa sai, cho là chỉ cần hắn ta sửa đổi thì vẫn có thể là một người cha tốt.
Vân Khiết và Vân Đức Hậu sống nương tựa vào nhau, cũng không có người thân nào đặc biệt gần gũi, nếu cơ quan cảnh sát xin lệnh cấm tiếp xúc, không có Vân Đức Hậu lại gần Vân Khiết thì ai sẽ là người chăm sóc đứa trẻ?
Dù sao cơ quan cảnh sát cũng không phải là tổ chức phúc lợi, bọn họ có việc làm riêng của mình, để các cảnh sát hình sự phụ trách phá án bỏ việc mà chăm sóc một đứa trẻ chín tuổi lâu dài là chuyện không thực tế.
Trước sự ngẩn người của Lôi Lăng, Triệu Hướng Vãn vẫn giữ thái độ bình tĩnh thúc giục: “Mau đi đi.”
Lôi Lăng phản ứng lại, biết Triệu Hướng Vãn chắc chắn đã nhìn ra được điều gì đó nên đáp lại một tiếng: “Được.” Sau đó anh ấy lập tức vội vã rời đi.
Vân Đức Hậu nghe thấy lời của Triệu Hướng Vãn thì tim đập rộn lên, lớn tiếng kêu la: “Rốt cuộc cảnh sát mấy người đang muốn làm cái gì? Con gái tôi còn đang nằm viện, tôi phải chăm sóc nó! Các người tước đoạt quyền của tôi, tôi sẽ kiện các người!”
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn hắn ta: “Kiện đi, tôi chờ.”
Dứt lời, cô quay người đi vào phòng bệnh.
Vân Đức Hậu nào dám kiện cơ quan cảnh sát? Hắn ta cuống cuồng, bước nhanh lên phía trước, kéo lấy cánh tay Triệu Hướng Vãn: “Này! Cô…”