Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1094: Một Nhà Tù Của Chế Độ Cũ





Triệu Hướng Vãn còn đang kiểm tra con búp bê, nhớ tới lời Vân Khiết từng nói “mẹ ở trong mọi ngóc ngách trong nhà”, cuối cùng cũng hiểu lời nói đang ám chỉ điều gì.

Theo cơ cấu hình thành cơ thể con người, có gì là có thể giấu ở mỗi một ngóc ngách trong nhà nhỉ?

Ánh mắt?

Triệu Hướng Vãn bắt đầu lấy tay mân mê con ngươi búp bê.

Chất liệu là nhựa thông, không có vấn đề gì.

Quần áo?

Có khi nào bộ quần áo trên người con búp bê này là lấy từ bộ quần áo Tạ Lâm mặc lúc rời đi, chuyện này không thể biết được. Hơn nữa, cho dù đúng thật là vậy, nó cũng không thể trở thành chứng cớ hữu hiệu.

Tóc?

Hai mắt Triệu Hướng Vãn sáng lên, cô đưa tay mơn trớn mái tóc được tết đuôi sam của búp bê, cảm xúc rất mượt mà, hệt như tóc thật.

Nhưng sau đó, hai mắt Triệu Hướng Vãn tối sầm lại.

Nếu như tóc này là do Vân Đức Hậu cắt đứt chứ không phải rút ra, vậy thì không thể mang mấy sợi tóc này tiến hành kiểm tra ADN được.

Triệu Hướng Vãn cầm lấy con búp bê, hết lật trái rồi lật phải quan sát thật kỹ, trong lòng Vân Đức Hậu cũng không ngừng đánh trống. Giờ phút này, hắn ta đang căng thẳng cực độ, bãi nước bùn đen trong nội tâm hắn ta cũng sôi trào càng nhiều hơn.

[Cô ta sẽ không phát hiện ra bí mật trong mái tóc của con búp bê chứ?]

[Bây giờ hẳn là cảnh sát sẽ tiến hành kiểm tra A gì, D gì, N gì đấy, có khi nào tra ra được đó là của Tạ Lâm không?]

[Còn cả mấy hạt châu kia…]

Nghe đến đây, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng thấy yên lòng hơn, xem ra tên Vân Đức Hậu này vẫn chưa biết việc nếu không có chân tóc thì không thể tìm ra ADN nhỉ? Được rồi! Còn cả hạt châu mà hắn ta vừa nói nữa… Cứ kệ nó là gì đi, trước tiên cứ mang về cục cho mấy đồng chí tổ vật chứng tra thử xem.

Thành phố Dao không có đủ điều kiện và thiết bị để tiến hành kiểm tra ADN, vậy thì đưa đến cục cảnh sát Tỉnh nhờ Miêu Huệ hỗ trợ mới được.

Triệu Hướng Vãn lấy một chiếc túi đựng vật chứng ra, bỏ con búp bê vào trong.

Hô hấp Vân Đức Hậu hơi chậm lại, trong lúc bất chợt hắn ta cũng không biết nên ứng phó thế này, thế là chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại: “Đó là món đồ chơi mà Khiết Khiết thích nhất, cô tịch thu làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lôi Lăng kéo tủ đông trên tủ lạnh ra xem, sau đó anh ấy bắt đầu lấy từng túi thịt được đông lạnh, rồi bỏ vào trong túi đựng chứng cứ. Tiếp theo, Lôi Lăng đi sang mấy phòng khác, bắt đầu tìm kiếm bộ phận có liên quan tới con người, đồng thời tìm mấy bộ hồ sơ, tài liệu có liên quan tới Tạ Lâm.

Bao gồm sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận ly hôn và cả đơn xin ly hôn.

Bước vào phòng Vân Khiết, Lôi Lăng lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lạnh như băng, đơn giản, u ám.

Thời tiết tháng ba lạnh như thế, trên chiếc giường lạnh như băng chỉ có một chiếc chăn mỏng, gối trông như thể chưa được giặt một thời gian dài, vô cùng bẩm thỉu.

Trong phòng, ngoại trừ một chiếc giường gỗ nhỏ, một cái tủ treo quần áo, một chiếc ghế ra, trong góc còn đặt một cái bô tiểu màu đỏ.

Mặc dù bô tiểu được dọn dẹp sạch sẽ nhưng trong không khí vẫn thấp thoáng mùi khai của nước tiểu.

Trông hệt như một nhà tù của chế độ cũ.

Lôi Lăng không nhịn được, nghiến răng mắng: “Vân Đức Hậu, anh chăm sóc con cái thế này đấy à?”

Tiểu Ngũ cũng chịu không nổi, mắng một câu: “Cái này còn không chịu ngược đãi trẻ em sao? Tên súc sinh!” Phòng của mình thì ấm áp như mùa xuân, sạch sẽ, nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng phòng của con gái lạnh lẽo tựa như hầm băng, thế mà hắn ta còn không biết xấu hổ bảo Vân Khiết là tính mạng của mình sao?

Vân Đức Hậu vẫn tiếp tục cãi lại: “Không phải khoảng thời gian này Khiết Khiết đang nằm viện sao? Thế nên căn nhà này mới không được dọn dẹp. Tôi là đàn ông kia mà, nào có thể cẩn thận, tỉ mỉ và chu đáo như một người phụ nữ chứ? Các người muốn trách, muốn mắng thì mắng cái người phụ nữ đã nhẫn tâm vứt bỏ Khiết Khiết kia kìa!”

Hắn ta vừa dứt lời, một luồng gió mạnh thổi tới.

Một bóng người lao tới từ ngoài cửa, không nói hai lời đã vung nấm đấn, hung hăng nện lên mặt Vân Đức Hậu.

“Ầm!”

Một tiếng động nặng nề vang lên, Vân Đức Hậu không kịp phản ứng, bị đánh tới mức cả người ngã ra sau, m.á.u mũi chảy dài.

“Ầm!”

Hắn ta còn chưa kịp gào khóc, một cú đ.ấ.m khác đã tới.

Mắt Vân Đức Hậu bị đ.ấ.m trúng, đau tới mức hắn ta hét lên thảm thiết: “A…”

Lôi Lăng cũng nhanh chóng ra tay, vội vàng ngăn cái người như đang phát điên, định tiếp tục lao tới đánh Vân Đức Hậu: “Tạ Du, cậu bình tĩnh lại một chút!”

Hai tay Tạ Du siết chặt thành quyền, bởi vì dùng sức quá nhiều nên khớp xương trở nên trắng bệch. Trong mắt cậu ta thoáng hiện lên vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Đức Hậu: “Cái tên súc sinh này! Anh mau trả chị gái lại cho tôi!”