Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1099: Tên Ác Quỷ Giết Người Biến Thái!





Vợ đã ra đi, vì cái gọi là “giấc mơ” mà hy sinh tất cả.

Con gái, bị cảnh sát khống chế, không chịu trở về bên hắn ta.

Vân Đức Hậu vừa cười vừa cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình: "Chẳng còn gì cả, chẳng còn gì cả..."

Những người xung quanh nghe không hiểu, nhưng Triệu Hướng Vãn thì rất rõ, côlạnh lùng nói: "Tất cả những điều này, chẳng phải đều là lựa chọn của anh sao?"

Vân Đức Hậu lắc đầu: "Không phải đâu, thật ra tôi cũng không muốn."

Triệu Hướng Vãn truy vấn: "Anh không muốn cái gì?"

Sự đau khổ dồn nén lâu ngày, âm ỉ lên men trong lòng, khiến tâm lý hắn ta dần trở nên méo mó.

Như một vũng bùn tanh tưởi, hôi thối không gì sánh được.

Vân Đức Hậu cười gằn: "Tôi cũng không muốn g.i.ế.c Tạ Lâm, là cô ta ép tôi! Tạ Lâ không chịu về nhà cùng tôi, cô ta chính là một con đàn bà đê tiện!"

Mọi người xôn xao.

"Trời ơi, đúng là cậu ta g.i.ế.c người rồi!"

"Tên ác quỷ g.i.ế.c người biến thái!"

"Tạ Lâm bị cậu ta g.i.ế.c sao? Tội nghiệp cho bé Khiết Khiết..."

Tạ Du tức đến đỏ bừng mặt, muốn xông lên đ.ấ.m cho Vân Đức Hậu một trận, nhưng vừa động đậy thì ánh mắt nghiêm khắc của Triệu Hướng Vãn lập tức đóng đinh cậu ta tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vân Đức Hậu nghe những lời bàn tán xung quanh, ngẩng đầu lên, ánh mắt hung tợn quét qua đám đông.

"Các người biết gì chứ? Là phụ nữ, đã kết hôn thì nên ở nhà, lấy gia đình làm trọng!"

Tạ Du phẫn nộ chửi mắng: "Anh không phải con người! Trước khi đến nhà cầu hôn, anh đã từng thề sẽ hết lòng ủng hộ giấc mơ của chị tôi. Nếu không phải vì anh hiểu được giấc mơ xuất ngoại của chị tôi, làm sao chị ấy có thể lấy anh chứ?"

Vân Đức Hậu cười lạnh lùng: "Lời trước hôn nhân là trước hôn nhân, sau hôn nhân là sau hôn nhân. Có Khiết Khiết rồi, cô ta làm thế chẳng phải là ích kỷ sao! Là không có trách nhiệm!"

Dì Phương ngắt lời hắn ta: "Nhưng cháu cũng không nên g.i.ế.c người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện tại Vân Đức Hậu đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, trong lòng nghĩ dù gì cũng chết, dù sao đã công khai thừa nhận g.i.ế.c người, chi bằng nói hết những đau đớn mà hắn ta đã giấu kín bấy lâu.

Hắn ta nhìn dì Phương một cái, cười mỉa mai: "Là hàng xóm bao nhiêu năm, bà thử nói xem, tôi đối với Tạ Lâm thế nào?"

Dì Phương thở dài một tiếng, không nói gì.

Vân Đức Hậu tiếp tục: "Ở nhà, cô ta chính là nữ hoàng. Trước khi sinh Khiết Khiết, trong nhà từ mua đồ, nấu cơm, lau nhà, dọn dẹp đều là tôi làm. Sau khi sinh Khiết Khiết, tôi nấu canh, nấu mì, chăm con, giặt tã. Khiết Khiết lúc nhỏ khó tính, suốt đêm không chịu ngủ, tôi bế con đi từ phòng này sang phòng khác, chỉ sợ làm ồn đến Tạ Lâm. Tôi cũng phải đi làm vào ngày hôm sau, phải không? Tôi đã nâng niu Tạ Lâm trong lòng bàn tay!"

Cầu thang bỗng trở nên yên lặng.

Trong cuộc hôn nhân này, Vân Đức Hậu luôn ở thế yếu. Tuy Tạ Lâm không đến mức sai khiến hắn ta, nhưng quả thật rất ít khi làm việc nhà.

Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nói: "Đó không phải là lý do để anh g.i.ế.c người."

Vân Đức Hậu lắc đầu, nhìn thẳng vào Triệu Hướng Vãn: "Phụ nữ bây giờ, đúng là ngày càng lợi hại. Cô nói đúng, tất cả đều là do tôi lựa chọn. Là tôi chọn trèo cao, là tôi chọn một người ích kỷ như Tạ Lâm, nhưng... Tôi hối hận rồi."

Vân Đức Hậu ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn huỳnh quang trong hành lang, ánh sáng khi tỏ khi mờ, lẩm bẩm: "Tôi hối hận rồi."

Triệu Hướng Vãn gặng hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Vân Đức Hậu liếc xéo cô một cái: "Cô giỏi lắm mà, tự đi tìm đi."

Đống bùn tanh hôi trong lòng hắn ta giờ đã lắng xuống.

Lúc này, có hỏi nữa cũng chẳng thể moi thêm được điều gì.

Tạ Du lao đến, tát hắn ta một cái thật mạnh: "Chị tao đâu? Chị tao ở đâu?"

Vân Đức Hậu không phản kháng, chỉ cười lạnh lùng, khuôn mặt tái nhợt tím bầm, khóe miệng rỉ máu, trông chẳng khác gì một con quỷ khát máu: "Cô ta đã biến mất rồi, mãi mãi không thể trở lại."

Giữa những tiếng la ó phẫn nộ của đám đông, cảnh sát áp giải Vân Đức Hậu trở về đồn cảnh sát.

Triệu Hướng Vãn dẫn theo Chúc Khang với Tiểu Ngũ, quay lại lục soát căn phòng, tìm thấy thêm hơn chục viên hạt nhỏ màu trắng trong tủ quần áo và góc sàn nhà.

Sau đó, huy động người dân cùng đào bới dọc theo chân tường, họ phát hiện vài đoạn xương tay trắng bệch.

Đúng như Triệu Hướng Vãn dự đoán, vì Vân Đức Hậu lo sợ cảnh sát Thủ đô xác định được danh tính của Tạ Lâm qua dấu vân tay, hắn ta đã chặt mười ngón tay của cô ấy mang về, rồi chôn dưới chân tường sau nhà. Vì chỉ có mười ngón tay, nên Vân Đức Hậu không chôn quá sâu, nên chúng nhanh chóng bị phát hiện, những ngón tay này chỉ còn trơ lại phần xương.

Dù tóc không thể dùng để xét nghiệm DNA, nhưng răng và xương ngón tay thì có thể.

Nhìn những mẩu xương ngón tay trong túi vật chứng, nước mắt Tạ Du cuối cùng cũng rơi.