"Hạng Đông."
"Anh có biết không?"
"Người mà anh chê bai…"
"Chính là người mà..."
"Tôi có cầu cũng không được."
Người mà anh ta vứt bỏ như rác rưởi, lại là người mà tôi khao khát nhưng không thể có được.
Người mà anh ta tìm mọi cách để thoát khỏi, lại là niềm hạnh phúc vĩnh viễn trong lòng tôi.
Người vợ tươi tắn, vui vẻ, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc; đứa con trai khỏe mạnh, ngoan ngoãn, chăm học; căn nhà rộng lớn, công việc tốt, gia đình ổn định... Cuộc sống mà anh ta không muốn, lại là giấc mơ mà tôi vô số lần khát khao trong giấc ngủ.
"Phì…"
Mẫn Thành Hà dồn hết sức, phun một bãi nước bọt.
Bãi nước bọt bay ra, đập thẳng vào mặt Hạng Đông.
Lời của Mẫn Thành Hà hoàn toàn châm ngòi cho cơn phẫn nộ của đám đông xung quanh, họ giơ cao tay hô to.
"Đồ vô liêm sỉ!"
"Gia đình tốt đẹp như thế lại bị anh ta hủy hoại."
"Hạng Đông không phải là con người, anh ta là một tên cầm thú!"
Phì phì phì!
Nếu không phải vì có cảnh sát đứng đó, e rằng đám đông này đã sẵn sàng phun nước bọt đến nhấn chìm Hạng Đông.
Hạng Đông ngồi trên ghế sắt bên trong phòng thẩm vấn, hai tay anh ta bị còng.
Tất cả cảnh sát đứng trước mặt đều mặc đồng phục màu xanh ô liu, mặt mày vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm nghị mang theo uy áp nặng nề, kết hợp với dòng chữ to “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị” trên bức tường trắng như tuyết kia ép anh ta đến không thở nổi.
Giờ phút này, Hạng Đông mới thật sự ý thức được năng lực của cảnh sát.
Vốn dĩ ở trong mắt Hạng Đông, anh ta không g.i.ế.c người cũng chẳng bày mưu tính kế, hơn nữa lại có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, cảnh sát dù có giỏi đến mấy cũng chẳng thể làm gì anh ta.
Nhưng đến bây giờ khi đang ngồi trên ghế sắt, nhìn mấy cảnh sát ngồi ngay ngắn uy nghiêm trước mặt, tim anh ta bắt đầu đập nhanh, cũng không còn tự tin như vậy nữa… Chẳng lẽ anh ta chỉ biết thời biết thế thôi mà cũng là phạm pháp hay sao?
Hoắc Chước đập tài liệu xuống mặt bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Hạng Đông bị dọa giật mình, bả vai khẽ run lên.
“Họ tên?”
“Tuổi tác?”
“Quê quán?”
“Nơi làm việc?”
…
Một loạt câu hỏi bình thường được ném ra, giọng nói của Hoắc Chước và Hạng Đông lần lượt vang lên bên trong căn phòng thẩm vấn trống trải này.
Trái tim Hạng Đông càng lúc càng treo lên cao.
Đôi mắt Hoắc Chước híp lại, nhìn chằm chằm Hạng Đông.
Giờ khắc này, Hoắc Chước như hóa thân thành mãnh hổ, chờ cơ hội ra tay.
Triệu Hướng Vãn ngồi ở bên cạnh, nín thở trầm ngâm, dốc sức chú ý đến nhất cử nhất động của Hạng Đông.
Hoắc Chước hỏi: “Anh có mối quan hệ nam nữ không đứng đắn với Trình Hân Như đúng không?”
Hạng Đông cúi đầu nhìn mũi chân, ấp a ấp úng trả lời: “Không có.”
Hoắc Chước nâng cao giọng: “Anh nói dối!”
Hạng Đông bị buộc phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hoắc Chước: “Cảnh sát Hoắc, đây là chuyện riêng tư của tôi, không liên quan gì đến vụ án đúng không?”
Hoắc Chước cười lạnh một tiếng: “Chuyện riêng tư? Bên trong phòng thẩm vấn, anh phải nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của tôi! Nếu không…” Anh ấy đưa tay chỉ vào dòng chữ to trên bức tường trắng như tuyết: “Nhìn thấy không?”
Hạng Đông liếc mắt nhìn dòng chữ kia.
Rõ ràng chỉ là một kiểu chữ in phỏng Tống chẳng có gì đặc biệt, rõ ràng chỉ là một lời văn bình thường nhưng lại như mang theo sức mạnh ngàn cân, khiến người khác nhìn mà run rẩy.
“Nhìn thấy.” Giọng nói khi đáp lời của Hạng Đông mang theo chút run rẩy, rõ ràng là đã có chút hoảng loạn.
Hoắc Chước lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Anh có mối quan hệ nam nữ không đứng đắn với Trình Hân Như, có đúng hay không?”
Dước ánh mắt đầy bức bách của Hoắc Chước, Hạng Đông bất lực đáp lại: “Tôi đã từng qua lại với Trình Hân Như một khoảng thời gian, nhưng về sau bị Diễm Diễm phát hiện nên đã chấm dứt.”
Hoắc Chước lắc đầu, trong mắt cũng mang theo sự khinh bỉ: “Hạng Đông, dám làm thì phải dám nhận. Anh đang ngồi trong phòng thẩm vấn rồi mà vẫn còn nói láo! Anh biết điều đó có nghĩa là gì không? Lừa dối cảnh sát, tội sẽ nặng thêm.”
Hạng Đông không biết rốt cuộc cảnh sát đã biết được những chuyện gì, anh ta chột dạ nhìn Hoắc Chước, bắt đầu giải thích chi tiết về việc bản thân và Trình Hân Như qua lại với nhau.
“Tiểu Trình trẻ đẹp, lại rất ngưỡng mộ tôi. Vốn dĩ lúc đầu tôi chỉ nghĩ một cô gái có năng lực như cô ấy mà chỉ làm thủ kho thì thật uổng phí, thế nên tôi đã giúp cô ấy một chút, chuyển cô ấy sang phòng tuyên truyền làm người dẫn chương trình. Nhưng không ngờ từ đó cô ấy lại dây dưa với tôi, đan áo len cho tôi, còn mang canh nóng đến, ân cần hỏi han, biết rõ tôi đã có gia đình nhưng vẫn nói muốn gả cho tôi. Tôi thừa nhận, tôi là đàn ông, cũng có lòng hư vinh. Đối diện với sự dịu dàng của cô ấy rất nhanh tôi đã thua trận. Nhưng mà… Chúng tôi chỉ qua lại bình thường thôi, tuyệt đối không làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.”