Ngải Linh Lan tức giận đến mức hai mắt tối sầm, cô ta mắng không lại Trình Hân Như, thế là bắt đầu quay sang nhìn Hoắc Chước: "Đội trưởng Hoắc, anh làm vậy là có ý gì? Gọi tôi đến đây để bị xúc phạm sao?"
Hoắc Chước đứng lên, trầm giọng nói: "Trình Hân Như, ngồi xuống cho đàng hoàng!"
Cảnh sát lên tiếng, Trình Hân Như lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngải Linh Lan hừ lạnh một tiếng, cũng ngồi phịch xuống ghế, quay mặt đi, không muốn đối mặt với cảnh sát ngồi sau bàn. Một hàng đồng phục màu xanh ô liu chói mắt khiến cô ta lóa mắt, trong lúc bất chợt vẫn chưa để ý đến sự có mặt của Triệu Hướng Vãn.
Hoắc Chước thấy hai người phụ nữ đều đã yên tĩnh, lúc này mới quay sang Triệu Hướng Vãn: "Cảnh sát Triệu, bắt đầu đi."
Lúc này Ngải Linh Lan mới để ý đến Triệu Hướng Vãn, nghĩ đến những gì cô từng nói với mình ở khách sạn, ánh mắt Ngải Linh Lan tối lại: "Cảnh sát Triệu? Cô không phải người của cục công an thành phố Tinh sao? Tại sao lại ngồi đây?"
Hoắc Chước đáp: "Cảnh sát Triệu là chuyên gia điều tra hình sự được chúng tôi, cảnh sát thành phố Châu, mời đến."
Ngải Linh Lan chăm chú nhìn Triệu Hướng Vãn, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngải Linh Lan nhớ lại, trước đây mình từng nghi ngờ thân phận của Triệu Hướng Vãn: “Nếu không phải Cục trưởng Hứa đã gọi điện cho tôi, cô hoàn toàn không có tư cách ngồi đây thẩm vấn tôi.”
Khi đó, Triệu Hướng Vãn đã trả lời thế nào?
Khi ấy Triệu Hướng vãn đã trả lời một câu khiến cô ta không hiểu nổi: "Lãnh đạo Ngải, đây không phải là thẩm vấn."
Bây giờ, trong căn phòng thẩm vấn lạnh lẽo và vô tình đến mức khiến người ta không thở nổi, nhìn Triệu Hướng Vãn trong bộ cảnh phục chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, Ngải Linh Lan bỗng nhiên hiểu được lời nói cuối cùng mà Triệu Hướng Vãn để lại khi rời đi.
Lúc này, vô số cặp mắt đang dõi theo, các cảnh sát đều trong tư thế sẵn sàng, mà bản thân cô ta thì run rẩy, bối rối, không biết phải làm sao, đây mới thực sự là thẩm vấn!
Triệu Hướng Vãn không hỏi Ngải Linh Lan, mà trực tiếp nhìn về phía Trình Hân Như: "Trình Hân Như, cô đã nói rằng chính Hạng Đông xúi giục cô thuê người g.i.ế.c Tiền Diễm Diễm, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Hân Như đã sớm có tâm lý "cái gì cũng chẳng còn quan trọng nữa" thành thật gật đầu: "Đúng! Chính là Hạng Đông bảo tôi làm. Trước Tết, anh ta đã đưa cho tôi năm ngàn tệ, nói rằng Tiền Diễm Diễm không chịu ly hôn, chỉ có cái c.h.ế.t mới khiến anh ta thoát khỏi sự kiểm soát của cô ta. Vì để chúng tôi có thể kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau, tôi chỉ còn cách loại bỏ Tiền Diễm Diễm."
Lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của Trình Hân Như, Ngải Linh Lan quay đầu, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của cô ta, n.g.ự.c phập phồng, môi cắn chặt.
[Cô ta là tình nhân của Hạng Đông?]
[Bọn họ đã quen nhau năm năm?]
[Trước Tết Hạng Đông đã đưa cho cô ta năm ngàn tệ? Ha ha, thật nực cười!]
Nghe được những lời ghen tức trong nội tâm Ngải Linh Lan, Triệu Hướng Vãn nhanh chóng đẩy nhanh cuộc thẩm vấn đối với Trình Hân Như: "Hạng Đông đã thừa nhận, trong số năm ngàn tệ đưa cho cô, hai ngàn là tiền thưởng của anh ta, còn ba ngàn là từ việc bán đồng hồ."
Trình Hân Như nghe vậy, bật cười lớn: "Ha ha! Ha ha... Đúng chứ? Tôi đã nói rồi, tất cả đều là do Hạng Đông xúi giục. Nếu không phải vì muốn kết hôn và sống với anh ta, tại sao tôi phải liều lĩnh như vậy? Tôi yêu anh ta, anh ta cũng yêu tôi, tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn ở bên anh ta."
Trình Hân Như đắc ý nhìn Ngải Linh Lan một cái: "Tôi và Hạng Đông đã bên nhau từ năm năm trước rồi, cô là cái thá gì chứ!"
Lúc này đây, Ngải Linh Lan cảm thấy mình giống như một trò cười.
Tình đầu khó quên, khó quên tình đầu.
Năm mười bảy, mười tám tuổi, tuổi trẻ dạt dào tình cảm, hai tâm hồn chịu nhiều gian truân dựa vào nhau. Sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc, cả người đau nhức, khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là khi vai kề vai ngồi trên đống rơm, tắm mình dưới ánh hoàng hôn, mơ về tương lai.
Tưởng rằng nhờ kỳ thi đại học được khôi phục, hai người có thể cùng nhau đỗ đạt, từ đó tay trong tay sống hạnh phúc. Không ngờ năm đầu tiên, vì yêu cầu thẩm tra chính trị, Ngải Linh Lan bị loại do có quan hệ với người thân ở nước ngoài.
Một đôi yêu nhau, một người vào đại học, người còn lại ở lại quê nhà. Khi chia tay, Ngải Linh Lan tháo chiếc áo len của mình, đan một chiếc khăn quàng cổ tặng cho Hạng Đông, hy vọng nó sẽ luôn giữ ấm cho anh ta.
Năm sau, Ngải Linh Lan thi trượt, thư của Hạng Đông ngày một thưa dần. Năm 1979, người thân của Ngải Linh Lan tìm đến cô ta, giúp cô ta trở về thành phố, hai người cũng mất liên lạc từ đó.
Sau này, khi đất nước mở cửa, gió đổi mới thổi khắp cả nước, cậu của Ngải Linh Lan đưa cô ta đến Hongkong, ở đó cô ta được học đại học, sau đó tiếp tục học lên cao học.