Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 116: Nguỵ Mỹ Hoa Không Dám So Đo Với Quý Chiêu





Nguỵ Mỹ Hoa thấy cô ngậm miệng, mở miệng đều gọi “ông ta”, hoàn toàn không có chút tôn trọng hay lưu luyến gì với ba ruột mình, bà ta giận tới mức lục phủ ngũ tạng đều đau, hét lớn: “Thanh Vân không g.i.ế.c người, ông ấy không thể g.i.ế.c người được! Chắc chắn là do cô giở trò, cô là một con quỷ đòi nợ!”

Việc Nguỵ Mỹ Hoa nhắm vào và chửi bới Triệu Hướng Vãn như thế khiến tất cả người trong tổ trọng án đều thấy phẫn nộ, Hứa Tung Lĩnh đập bàn một cái: “Nếu còn ồn ào nữa thế thì lập tức cút khỏi phòng làm việc cho tôi!”

Mấy người Chu Phi Bằng nhìn Nguỵ Mỹ Hoa với ánh mắt phòng bị.

Cảm giác khi bị một đám người bài xích tập thể như thế thật sự không tốt lắm, vẻ kiêu căng của Nguỵ Mỹ Hoa biến mất, thế nhưng vẫn mạnh miệng: “Các người làm gì đấy, đang so xem mắt ai to hơn à? Là cục trưởng Bành bảo tôi tới đây, tôi xem như người thân của Triệu Thanh Vân, có quyền được biết tình hình.”

Hứa Tung Lĩnh là người biết chuyện, đã bất mãn với ba mẹ Triệu Hướng Vãn là Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa từ lâu rồi, giờ phút này khi nhìn thấy bà ta phát tiết sự tức giận của mình lên người Triệu Hướng Vãn, anh ta nghiêm túc khiển trách: “Đồng chí Nguỵ Mỹ Hoa, nơi này là cục cảnh sát, không phải chỗ để bà la lối om sòm!”

Quý Chiêu nãy giờ vẫn luôn đưa lưng về phía cửa, ngồi trong góc yên tĩnh vẽ tranh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

Không hề có sự báo trước, anh giơ tay phải lên làm động tác ném, một chiếc bút chì được gọt nhọn bay ra khỏi tay anh, đ.â.m thẳng vào chóp lông mày của Nguỵ Mỹ Hoa.

Nguỵ Mỹ Hoa chỉ cảm thấy hoa mắt, theo bản năng nghiêng đầu, đầu nhọn của bút chì xẹt qua gò má bà ta một cái, để lại một vệt m.á.u mỏng.

“A…” Một tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên, Nguỵ Mỹ Hoa đưa tay xoa má, cảm giác ươn ướt, mùi m.á.u tanh nhàn nhạt khiến một người yêu cái đẹp như bà ta sợ tới mức hồn siêu phách tán.

[Ồn quá!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong đầu Triệu Hướng Vãn vang lên tiếng nói khó chịu của Quý Chiêu.

Con chim sơn ca vốn đang ngoan ngoãn đậu trên cành cây lại đang dùng mỏ cẩn thận ngậm lấy một cành cây khô, thở dốc ném xuống.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy chú chim sơn ca này nổi giận, tâm trạng Triệu Hướng Vãn bỗng nhiên trở nên khác hơn.

Nguỵ Mỹ Hoa hét ầm lên: “Mặt của tôi! Ôi mặt của tôi! Cảnh sát đánh…”

Chu Phi Bằng trông có chút hả hê, chỉ tay về phía Quý Chiêu đang ngồi trong góc: “Bà thấy rõ không, cậu ấy không phải cảnh sát.”

Cảm nhận được cảm xúc của Triệu Hướng Vãn đã tốt hơn, Quý Chiêu chậm rãi quay đầu lại, trong cặp mắt xinh đẹp của anh lóe lên một vầng hào quang.

Khi gương mặt của Quý Chiêu gần như xuất hiện hoàn hảo trong mắt, một loạt những lời chửi mắng của Nguỵ Mỹ Hoa đều nghẹn lại trong cổ họng. Quý Chiêu! Con trai độc nhất của Quý Cẩm Mậu, hoạ sĩ thiên tài, sao cậu ấy lại ở đây!

Nghĩ đến chuyện Quý Cẩm Mậu nổi tiếng hay bao che con cái, nghĩ đến chuyện Triệu Thanh Vân vẫn đang nghĩ cách để kéo đầu tư từ Quý Cẩm Mậu, ngay cả công ty xây dựng Từ thị cũng phải cố hết sức lấy lòng Quý Cẩm Mậu, Nguỵ Mỹ Hoa không dám so đo với Quý Chiêu.

Quá chán nản! Nguỵ Mỹ Hoa cảm giác n.g.ự.c bắt đầu phát đau, vẻ mặt trở nên vô cùng cứng ngắt.

Hứa Tung Lĩnh đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Đến giờ cơm rồi, mọi người đi ăn cơm trước đi, tiện thể mang giúp tôi một phần cơm giò heo nhé.”

Nhắc tới chuyện ăn cơm, nghĩ đến tay nghề tuyệt hảo của hai đầu bếp mới đến cục cảnh sát này, mấy cảnh sát trong phòng đều chảy nước bọt, rời đi một cách có trật tự, gọn gàng, chỉ còn lại một mình Nguỵ Mỹ Hoa đang ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Quý Chiêu đang ngoan ngoãn đi theo sau lưng Triệu Hướng Vãn, không biết nên hình dung cảm giác này thế nào.

Hứa Tung Lĩnh lạnh lùng giới thiệu vụ án một cách đơn giản, sắc mặt Nguỵ Mỹ Hoa càng lúc càng trở nên khó coi.