Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1165: Thiên Tài Toán Học + Người Đàn Ông Trưởng Thành





"Chiếc mô tô đó chạy nhanh quá, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, đúng là không có phép tắc!"

Lại là thủ đoạn quen thuộc của đối phương, dùng xe mô tô làm yếu tố bất ngờ để đẩy sự việc theo hướng tai nạn giao thông.

Sau đó, xe máy bỏ trốn, tài xế gây tai nạn sẽ phải chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, người bị đ.â.m c.h.ế.t thì sẽ không bao giờ sống lại được nữa

"Tim tôi suýt rớt ra ngoài, không ngờ đứa trẻ lại bình tĩnh đến vậy."

"Cô đang nói đứa bé kia đấy à?"

"Chính là cô bé tới khu dân cư của chúng ta được mười ngày, mà chúng ta chỉ mới gặp được hai lần ấy."

"À, là cô bé đó. Tôi thường nghe mọi người nhắc tới, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô bé ra ngoài. Cô bé ấy lạnh lùng nhìn hiện trường vụ tai nạn, nắm tay mẹ rồi lên xe bỏ đi, hiếm khi có đứa trẻ nào lại bình tĩnh đến vậy."

"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy! Lúc đứa bé này lên xe, thậm chí còn cười nhếch mép một cái. Tôi nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt của cô bé vừa giống như đang chế giễu, lại vừa như không quan tâm, hoàn toàn không giống một đứa trẻ chút nào."

Một bé gái.

Đối mặt với hiện trường tai nạn, lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.

Lúc rời đi, còn cười nhếch mép?

Khi những lời này lọt vào tai, Triệu Hướng Vãn chợt dừng lại, một tia sáng le lói lóe lên trong đầu.

Kinh nghiệm điều tra trong suốt nhiều năm nói cho cô biết, bất kỳ điều gì mà những bà cô trong xóm thấy không ổn, hầu như đều có vấn đề.

Thông thường, trẻ em khi chứng kiến tai nạn giao thông sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng cô bé này lại tỏ ra khác thường.

Vậy thì, liệu có khả năng, thiên tài toán học mà cảnh sát đang truy lùng bấy lâu nay, thực tế lại là một đứa trẻ?

Khi suy nghĩ này mở ra, mọi vấn đề đều rõ ràng.

Thiên tài toán học + người đàn ông trưởng thành không lớn lắm.

Trước đây, mọi suy luận phá án đều xoay quanh mối liên kết này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng thực ra vẫn có chỗ không hợp lý.

Ngày xưa có một câu nói rất hay "Là vàng thì sẽ tỏa sáng". Nếu thật sự là một thiên tài toán học có thể chỉ huy tội phạm một cách điềm tĩnh, sao đến giờ vẫn chưa được biết đến?

Liệu có khả năng, thiên tài toán học là một người, còn người chỉ huy tội phạm lại là một người đàn ông khác?

Thiên tài, có thể chỉ là một đứa trẻ!

Vì đứa trẻ này còn nhỏ, chưa phân biệt được rõ ràng giữa thiện và ác, nên đã coi vụ g.i.ế.c người này như một trò chơi, vì vậy mới khiến cảnh sát điều tra không chú ý.

Các cảnh sát đang tiến hành điều tra rộng khắp khu vực gần đường Giải Phóng, bọn họ nhận được thông báo là tìm kiếm một người đàn ông trưởng thành, thường xuyên thuê một phòng khách sạn hoặc văn phòng gần mặt tiền, nói tiếng phổ thông rất tốt và thường hay sử dụng thiết bị liên lạc.

Vậy nên những gia đình có trẻ em thuê nhà, cứ thế bị bỏ qua.

Sự tồn tại của đứa trẻ đã khiến cuộc điều tra đi lệch hướng.

Không khó hiểu khi mà suốt thời gian qua, không có bất kỳ tin tức nào, hóa ra mọi chuyện là vậy.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Triệu Hướng Vãn đã hiểu ra mối liên kết, cô đi tới chào hỏi hai người phụ nữu đang đứng bàn chuyện nãy giờ: “Chào hai cô.”

Vào khoảng 10 giờ sáng, mấy bà lão mặc đồng phục tập thái cực quyền màu trắng, trong tay cầm quạt thái cực đỏ, rõ ràng là vừa mới trở về từ công viên.

Họ đang bàn về vụ tai nạn giao thông mà họ thấy hôm nay, lại đột nhiên bị Triệu Hướng Vãn chặn lại, cũng quay đầu nhìn về phía cô gái có vóc dáng cao gầy trước mặt mình: "Có chuyện gì vậy?"

Quý Chiêu và những người khác cũng dừng bước.

Người lớn tuổi thích những người trẻ, đặc biệt là những người trẻ đẹp. Quý Chiêu đẹp trai rạng ngời, Triệu Hướng Vãn thanh thoát và mạnh mẽ, Chu Phi Bằng và Chu Như Lam đều có ngoại hình nổi bật và khí chất hiên ngang, rất dễ khiến người khác cảm thấy quý mến.

Một bà lão mập mạp cười tươi hỏi: "Cô gái, có chuyện gì vậy?"

Triệu Hướng Vãn hỏi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi cháu có nghe các cô nói về một đứa trẻ thấy hiện trường tai nạn nhưng lại rất bình tĩnh, chuyện này là thế nào vậy?"

Chủ đề này lập tức mở ra những câu chuyện từ các bà lão.

"Ôi trời, mọi người muốn hỏi đứa trẻ ấy à, tôi biết, tôi biết, nó ở cùng tòa nhà với chúng tôi. Đầu tháng này một nhà ba người bọn họ mới chuyển đến, nghe giọng thì không giống người địa phương, đứa trẻ rất ít ra ngoài, cũng không đi học, kỳ lạ lắm."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?"

"Chừng mười hai, mười ba tuổi, trông khá dễ thương, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết. Tuy nhiên con bé chưa bao giờ nói chuyện với ai, lúc nào cũng ở trong nhà. Một lần tôi gặp mẹ cô bé ở hành lang, thế nên tiện miệng hỏi sao cô bé không đi học, mẹ cô bé nói là vì sức khỏe của cô bé không tốt, nên nghỉ học."

Chu Phi Bằng thấy Triệu Hướng Vãn hỏi rất kỹ, cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh ta lại nghe Triệu Hướng Vãn hỏi: "Đứa trẻ trông thế nào? Các cô có từng gặp được cha mẹ cô bé chưa ạ?” Chu Phi Bằng vô cùng ăn ý, xoay người ngồi trở vào trong xe, lấy ra một cuốn sổ vẽ rồi đưa cho Quý Chiêu.