Triệu Hướng Vãn lập tức rút điện thoại ra, báo cáo lên cấp trên: "Cục trưởng Hứa, chúng tôi đã có hình vẽ phác họa nghi phạm. Hãy lập tức cử người đến các ga tàu, bến xe và sân bay để bắt ba người này."
Hứa Tung Lĩnh vừa nghe thấy, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn: "Ba người? Được rồi, tôi sẽ cử người đến lấy hình và thông báo các đồn cảnh sát địa phương hỗ trợ tìm kiếm."
Sau khi cúp máy, Triệu Hướng Vãn để Chu Như Lan ở lại phối hợp cùng tổ dân phố điều tra thông tin thuê nhà, còn cô thì quay lại siêu thị Kim Thịnh để gặp Cao Thịnh Cường.
Lúc này, Cao Thịnh Cường và Chúc Khang vẫn còn đang đứng trước cửa siêu thị.
Sau khi hút liền hai điếu thuốc, cảm xúc của Cao Thịnh Cường đã ổn định hơn một chút. Khi nghe Chúc Khang nói cuộc gọi vừa nãy là do Triệu Hướng Vãn gọi, Cao Thịnh Cường nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, xúc động đến mức gần như rơi nước mắt: "Cảm ơn, cảm ơn, mọi người là ân nhân cứu mạng của tôi!"
Thời gian quay lại một giờ trước.
Lúc 9:10 sáng, Cao Thịnh Cường đang đứng ở cửa chờ xe tải giao hàng. Mỗi ngày vào giờ này, xe tải của nhà cung cấp sẽ đến giao hàng tận nơi. Siêu thị Kim Thịnh nằm trên đường Hồng Vận, nơi tập trung nhiều khu dân cư, lượng người qua lại lớn, kinh doanh rất tốt, trở thành khách hàng lớn của nhiều nhà cung cấp, với các đơn hàng được giao đúng giờ, đúng điểm và đúng số lượng.
Xe tải đến, Cao Thịnh Cường bắt đầu giúp dỡ hàng.
Khoảng 9:30, xe tải rời đi, Cao Thịnh Cường cúi xuống nhấc một thùng nước ngọt lên, chuẩn bị quay vào trong lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo trong cửa hàng, sau đó là nhân viên Tiểu Lưu gọi lớn: "Ông chủ Cao…”
Cao Thịnh Cường đành đặt thùng gỗ nặng xuống và bước vào cửa hàng.
Vừa đi được hai bước, phía sau vang lên tiếng phanh gấp.
“Két…”
"Rầm! Bùm!"
Một chiếc xe hơi mất kiểm soát lao thẳng vào cửa siêu thị.
Cao Thịnh Cường quay đầu lại.
Nhân viên giúp dở hàng của siêu thị, lão Vương, bị hất văng ra xa, toàn thân đầy máu.
Thùng gỗ mà anh ta vừa đặt xuống để nghe điện thoại đã bị chiếc xe đ.â.m nát tan tành.
Cuộc gọi đó là do Triệu Hướng Vãn thực hiện ngay sau khi rời khỏi nhà của Bành Tiền Trạch.
Nếu không có cuộc gọi này, hoặc nếu cuộc gọi đến muộn vài giây, Cao Thịnh cường đã trở thành một cái xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Biến số.
Cuộc gọi của Triệu Hướng Vãn chính là biến số lớn nhất trong mô hình toán học động mà nhóm nghi phạm đã xây dựng.
Chúng ta thường gọi nó là… Sự ngẫu nhiên.
Biết Triệu Hướng Vãn là ân nhân cứu mạng mình, Cao Thịnh Cường vô cùng biết ơn, đích thân mời cô và mọi người vào văn phòng quản lý phía sau siêu thị.
Trà nóng, nước giải khát, đồ ăn vặt, hoa quả… Cứ liên tục được mang vào phòng. Dù sao siêu thị này cũng là của nhà Cao Thịnh Cường mở, mọi thứ chỉ việc lấy từ trên kệ xuống.
Cao Thịnh Cường còn định bảo nhân viên mang thêm đồ ăn lên, nhưng bị Triệu Hướng Vãn ngăn lại: “Anh ngồi xuống đi, chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh.”
Lúc này Cao Thịnh Cường mới chịu dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn vì chạy tới chạy lui một hồi nên ban đầu không thấy có gì lạ, nhưng giờ vừa ngồi xuống, cô mới nhận ra bụng dưới hơi căng, phần thắt lưng nhức mỏi. Nhớ lại lời dặn của bác cả, Triệu Hướng Vãn đặt hai tay lên bụng, bắt đầu hô hấp bằng cơ hoành, dịu dàng xoa dịu sinh linh bé nhỏ vừa nhen nhóm trong cơ thể mình.
Quý Chiêu đứng phía sau cô, anh lập tức nhận ra sự thay đổi trong nhịp thở của cô, trong lòng liền căng thẳng. Anh đưa tay trái đặt lên vai cô, nhẹ nhàng xoa hai cái.
[Vãn Vãn, em sao vậy? Không khỏe à? Có cần đến bệnh viện không?]
Một loạt câu hỏi dồn dập vang lên khiến Triệu Hướng Vãn quay đầu lại. Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng, chạm vào ánh nhìn lo lắng của anh.
“Em không sao.”
Giọng nói Triệu Hướng Vãn dịu dàng, êm ái khiến Quý Chiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn chút bất an.
[Hỏi Cao Thịnh Cường xong thì chúng ta về nhà nghỉ ngơi, em không được đi lại nhiều nữa.]
Triệu Hướng Vãn mỉm cười, giơ tay phải vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quý Chiêu đang đặt trên vai mình. Cái chạm khẽ giữa làn da hai người khiến hai người đều an tâm.
Triệu Hướng Vãn ra hiệu cho Chu Phi Bằng bắt đầu đặt câu hỏi.
Chu Phi Bằng gật đầu, nhìn thẳng vào Cao Thịnh Cường:
“Anh và Bành Tiền Trạch, Hoàng Cự, Thích Uyển Quyên là bạn thân từ thời cấp ba, đúng không?”
Cao Thịnh Cường vừa nghe đến ba cái tên này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, toàn thân bắt đầu run rẩy. Anh ta theo thói quen thò tay vào túi rút điếu thuốc ra định châm hút để trấn tĩnh.
Chu Phi Bằng cau mày, giọng nghiêm nghị: “Làm ơn đừng hút thuốc.” Hiện tại Triệu Hướng Vãn là đối tượng cần bảo vệ đặc biệt, nên chỉ cần có cô ở đây, không ai dám hút thuốc.