Đi thẳng vào vấn đề.
Tim Phùng Lương Khang như hẫng một nhịp, theo phản xạ ho khan một tiếng:
“Khụ, cô nói gì vậy? Tổ chức sát thủ gì cơ?”
[Sao cô ta biết mình tìm Reisun?]
[Liên lạc trưc tiếp đến nước M, đắt lắm đó.]
Nước M!
Chả trách dù dựa vào bức phác họa của Quý Chiêu cũng không tìm được người. Thì ra manh mối lại là người nước M.
Dù họ nói tiếng phổ thông và ngoại hình giống người Hoa, nhưng thực chất họ cầm thẻ xanh nước M.
Cô bé kia từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng nói câu nào, có lẽ là tự kỷ, hoặc cũng có thể chỉ biết nói tiếng Anh.
Nghĩ đến hơn 3.000 lệnh phối hợp điều tra mà Cục cảnh sát thành phố đã gửi qua đường bưu điện bảo đảm tới các đồn công an trên toàn quốc, Triệu Hướng Vãn cảm thấy có lỗi vì đã lãng phí nguồn lực.
Triệu Hướng Vãn liếc mắt ra hiệu cho Chu Phi Bằng.
Chu Phi Bằng lập tức trở nên tập trung, ngồi thẳng lưng, mắt sáng lên, chăm chú quan sát từng hành động nhỏ của Phùng Lương Khang, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Cuộc thẩm vấn đọc tâm của Triệu Hướng Vãn chính thức bắt đầu!
Phùng Lương Khang vừa dứt lời, câu hỏi của Triệu Hướng Vãn đã ngay lập tức theo sát, như một cuộc đối đầu trực diện giữa hai bên, khói s.ú.n.g mịt mù.
“Tổ chức sát thủ này không ở trong nước, đúng không?”
Lông mày phải của Phùng Lương Khang khẽ nhướn lên một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn thấy động tác nhỏ này, Chu Phi Bằng không giấu được sự phấn khích, cúi đầu bắt đầu ghi chép.
Phùng Lương Khang cảm thấy cổ họng mình khô khốc, vội vàng lắc đầu, lời nói cũng bắt đầu trở nên lộn xộn: “Tôi không biết gì cả, cô đừng có gài tôi đây. Tạo hiện trường tai nạn để g.i.ế.c người… sao có thể chứ? Chưa từng nghe, chưa từng thấy!”
Triệu Hướng Vãn cầm những bức ảnh hiện trường vụ tai nạn xe của Thích Uyển Quyên, Hoàng Cự và Bành Tiền Trạch, đặt trước mặt Phùng Lương Khang:
“Nhìn rõ chưa? Ba người này đã phát hiện ra bí mật sữa bột độc hại và quyết tâm phơi bày sự thật. Hoàng Cự là bác sĩ của bệnh viện nhi, trong tay anh ấy có hơn hai mươi bản sao hồ sơ bệnh án, có thể chứng minh sữa bột Lương Nhi Khang gây ra bệnh sỏi thận ở trẻ nhỏ. Bành Tiền Trạch là nhân viên kiểm nghiệm của cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, anh ấy nắm trong tay một báo cáo kiểm tra chứng minh sữa bột Lương Nhi Khang chứa một loại chất độc hại. Còn Thích Uyển Quyên đã điều tra kỹ càng, viết ra một bài báo với ngòi bút sắc bén, công khai độc tính và hậu quả nguy hại của sữa bột Lương Nhi Khang trước công chúng, với tiêu đề ‘Sữa bột độc tràn ra thị trường, trách nhiệm thuộc về ai?’”
Triệu Hướng Vãn lại lấy ra một tập giấy viết tthư, chữ viết đẹp đẽ, giấy sạch sẽ gọn gàng.
Chữ vẫn còn, âm vang vẫn lưu lại, nhưng người... thì không còn nữa.
“Một bài báo thế này mà được đăng trên báo, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn!” Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nói: “Phùng Lương Khang, thấy bài viết như vậy, ông có sợ không?”
Khi thuê sát thủ g.i.ế.c người, ba người c.h.ế.t này đối với Phùng Lương Khang chỉ là những ký hiệu. Bây giờ bị buộc phải đối diện với ảnh chụp của họ, nghe Triệu Hướng Vãn từ từ kể lại những gì họ đã làm, các ký hiệu biến thành những con người thật sự, cũng giống như hắn ta, là những người bằng xương bằng thịt. Ánh mắt của Phùng Lương Khang trở nên lảng tránh, ánh nhìn thoáng qua những bức ảnh mà không dám dừng lại.
[Đừng trách tôi, nếu trách thì chỉ có thể trách các người quá xen vào chuyện không liên quan.]
[Sữa bột có vấn đề, không uống là được, tại sao nhất định phải làm to chuyện lên?]
[Khi bản thảo được đưa đến văn phòng tôi, tôi vừa trở về từ nước M, đang cầm tấm danh thiếp Ruisen đưa cho tôi ở sảnh khách sạn Welton mà ngẩn người.]
[Mười hai vạn đô la tuy hơi đắt, nhưng nếu có thể khiến những người này im miệng mà không để lại hậu họa, thì đáng giá.]
[Tôi cũng muốn thử xem, nếu Ruisen thực sự có khả năng khiến người ta c.h.ế.t do tai nạn một cách êm thấm, thì sau này tôi có thể tung hoành ngang dọc trong nước rồi.]
Những suy nghĩ trong lòng Phùng Lương Khang tuy rời rạc, nhưng chỉ cần sắp xếp lại một chút là có thể thấy toàn cảnh sự việc.
Người trực tiếp liên lạc với Phùng Lương Khang tên là Ruisen, có lẽ chính là người đàn ông trung niên lạnh lùng, mặc áo choàng dài và đội mũ phớt. Hai người quen nhau tại sảnh khách sạn Welton ở nước M, Ruisen đưa cho hắn ta một tấm danh thiếp và nói rằng có thể giúp hắn ta g.i.ế.c người.
Chi phí thuê sát thủ là mười hai vạn đô la Mỹ.
Lúc đầu, Phùng Lương Khang không tin. Trên đời này làm gì có sát thủ giỏi đến thế? Nếu thực sự có thể g.i.ế.c người bằng cách dàn dựng tai nạn mà không để lại hậu họa, thì bao nhiêu tiền cũng đáng bỏ ra.
Có thể từng bước đi đến ngày hôm nay, Phùng Lương Khang tuyệt đối không phải người lương thiện. Những đối thủ đáng ghét, cấp dưới không nghe lời, lãnh đạo chính phủ không chịu hợp tác... Tuổi càng lớn, Phùng Lương Khang càng ngang ngược, ai cản trở hắn ta, hắn ta đều muốn loại bỏ.