Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1189: Phiên Ngoại 1





Chỉ cần là sản phẩm xuất phát từ Quý thị, nhất định là sản phẩm chất lượng.

Dưới tác động của hiệu ứng thương hiệu, việc kinh doanh của Tập đoàn Quý thị ngày càng phát triển mạnh mẽ. Tên tuổi của Quý Cẩm Mậu, vị chủ tịch này, đã được thêm vào danh sách các tỷ phú, nổi tiếng khắp nơi. Nhưng khi tiền đã trở thành một thứ dư thừa, Quý Cẩm Mậu cũng thấy chúng chẳng còn ý nghĩa gì. Hiện giờ, ông chỉ mong muốn một gia đình bình an, vui vẻ.

Cái tên "Thanh Bình" là do Quý Cẩm Mậu đặt.

"Biển rộng trời yên, thiên hạ thái bình."

Chỉ có như vậy, con trai ông, người giữ chức chuyên gia hình sự trưởng trong Sở Công an, và con dâu mới có thể sống cuộc sống thoải mái, nhàn hạ, cả gia đình mới có thể đoàn tụ, sống hạnh phúc, vui vẻ.

Lạc Đan Phong khuyên ông đừng buồn: "Hướng Vãn là mẹ của Thanh Bình, con bé cũng là vì muốn tốt cho Thanh Bình thôi. Học phí ở các trường mẫu giáo công lập thấp..."

Còn chưa nói hết câu, Lạc Đan Phong đã không kìm được nước mắt.

Bà ấy thật sự không nhịn được, bắt đầu than vãn: "Ông nói xem, gia đình chúng ta đâu thiếu tiền, sao lại phải cho Thanh Bình vào cái mẫu giáo công an gì đó chứ? Chưa nói tới khoảng cách xa, môi trường quá đơn giản, thiết bị cũng kém."

Quý Cẩm Mậu ngắt lời vợ mình: "Không sao, tôi sẽ dùng danh nghĩa tập đoàn quyên góp một các trang thiết bị trẻ em cho trường mẫu giáo."

Lạc Đan Phong nhìn về phía cửa: "Hướng Vãn nói rồi, con bé không muốn cháu gái của chúng ta được đối xử đặc biệt."

Quý Cẩm Mậu cũng chú ý tới ánh mắt của bà ấy, vội quay đầu lại, thấy cửa không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, được rồi. Hướng Vãn nói, Thanh Bình nhà ta, giống như một đóa hoa trong nhà kính, không thể chịu được gió mưa của xã hội, phải để con bé chơi cùng những đứa trẻ khác, trải nghiệm cuộc sống như một đứa trẻ bình thường, dù có phải chịu chút thiệt thòi cũng không sao cả.”

Khi nghe đến ba từ "chịu thiệt thòi," Lạc Đan Phong cảm thấy tim như bị d.a.o cắt.

Từ bé đến lớn, Quý Thanh Bình luôn được xem là báu vật của cả nhà, mọi người đều nâng niu, chiều chuộng, đâu ai dám để con bé phải chịu thiệt thòi gì đâu chứ? Sao Hướng Vãn lại cứng rắn đến vậy, nhất định phải để Thanh Bình đi chịu khổ?

Đúng bốn giờ chiều, Quý Cẩm Mậu và Lạc Đan Phong đã đợi ở cổng trường mẫu giáo.

Trường mẫu giáo trực thuộc Cục Công an, nằm ngay cạnh Cục Công an Tỉnh, chỉ cách khu nhà cho gia đình Cục Công an một con đường.

Hướng Vãn và Quý Chiêu, với tư cách là những nhân tài đặc biệt, đã được đơn vị phân cho một căn hộ ba phòng ngủ, vì vậy việc đưa đón con cái khá thuận tiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước năm ba tuổi, Quý Thanh Bình đều sống trong biệt thự của nhà họ Quý. Mãi cho đến tháng 5 năm nay, khi Quý Thanh Bình vừa tròn ba tuổi, cô bé được chuyển về sống trong căn nhà của bộ công an.

Ban đầu, Quý Thanh Bình vẫn chưa thích ứng lắm.

"Mẹ, công viên của con đâu rồi?"

"Mẹ, lâu đài xếp hình của con đâu?"

"Mẹ, căn phòng đầy truyện cổ tích và váy công chúa của con đâu?"

Sau đó, vì có thể gặp cha và mẹ mỗi ngày, Quý Thanh Bình đã cố gắng chịu đựng. Cuối tuần, cô bé sẽ về nhà ông bà, còn trong tuần sẽ sống với cha mẹ, nếu cha mẹ phải đi công tác, ông bà nội sẽ dẫn theo bà v.ú đến ở cùng cô bé.

Trường mẫu giáo đã đến giờ tan học.

Một đoàn trẻ em nhanh chân rời khỏi trường học.

Quý Thanh Bình là người nổi bật nhất trong số đó.

Gương mặt bầu bĩnh, hồng hào như quả táo, làn da mịn màng trắng như sứ, đôi mắt phượng xinh đẹp như ánh sao lấp lánh, mái tóc được buộc thành hai búi nhỏ, hôm nay cô bé mặc chiếc váy voan xếp lớp, đi đôi giày da xinh xắn, trông giống như công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích.

Ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo, nhiều đứa trẻ còn chưa thích nghi, có vài bé vừa nhìn thấy cha mẹ liền khóc toáng lên.

Quý Thanh Bình nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu bé bên cạnh đang đang khóc bù lu bù loa, nước mũi dính tèm lem: "Sáng đi học cũng khóc, tan học rồi cũng khóc, vậy rốt cuộc cậu thích đi học hay không thích đi học?"

Ánh mắt của Quý Thanh Bình lộ vẻ nghiêm nghị, lời nói rõ ràng, dáng vẻ tinh tế và xinh đẹp khiến cậu bé nhỏ cảm thấy có chút áp lực. Cậu bé cố gắng hít một hơi, ngừng khóc, thút thít trả lời: "Tớ, tớ muốn về nhà."

Quý Thanh Bình gật đầu: "Thế nên bây giờ cậu có thể vui được rồi đó, bởi vì cậu sẽ được về nhà ngay lập tức."

Cậu bé suy nghĩ một chút, cảm thấy dường như cũng đúng, thế là nhanh chóng đưa tay lau nước mắt và nước mũi trên mặt, cười tít mắt: "Cậu, cậu tên gì?"

Khi cậu bé cười, một chiếc bong bóng nước mũi cũng theo đó mà xuất hiện.

Quý Thanh Bình nhìn cậu bé với vẻ khó chịu, quay người chạy về phía ông bà nội yêu quý của mình.

Như chim non quay về tổ.