Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 137: Làm Sao Có Thể Kích Thích Phan Quốc Khánh Là Được





Phan Quốc Khánh vừa nghe thấy câu này, hai bàn tay đang bị còng càng siết chặt hơn, sự chú ý của anh ta đều bị đoạn đối thoại của hai cô gái dẫn dắt, trong cổ họng vô thức phát ra mấy tiếng lẩm bẩm.

[Quyển nhật ký? Con khốn đó còn dám viết nhật ký sao? Cô ta đã viết cái gì? Rốt cuộc cô ta đã viết cái gì? Cô ta có yêu mình không nhỉ? Rốt cuộc tại sao cô ta lại gả cho mình chứ? Tại sao cô ta lại ngoại tình với người đàn ông khác? Rốt cuộc cô ta đã viết những gì!]

Triệu Hướng Vãn nói với Hà Minh Ngọc: “Trong đó viết gì thế?”

Hà Minh Ngọc lại đặt quyển nhật ký xuống bàn, lười biếng đưa tay trái chống cằm, tiện ra mở một trang, lớn tiếng đọc.

“Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Thanh Vân, mình đã vô tình làm đổ cà phê lên khăn trải bàn, quản lý đi tới mắng tôi, thế nhưng anh ấy thì không, anh ấy cười nói: Không sao đâu, lau một tí là ổn thôi. Ánh mắt của anh ấy thật xinh đẹp, lúc đôi mắt đó nhìn mình, mình có cảm giác như được bao bọc bởi sự dịu dàng và ấm áp, trong lòng ấm áp. Tiếng nói của anh ấy rất quyến rũ, giống hệt như nam chính trong mấy bộ phim ấy, đẹp trai, ưu nhã, biết quan tâm phụ nữ.

Không giống Phan Quốc Khánh, mỗi lần nhìn thấy mình đều lắp ba lắp bắp, không thích đọc sách, không thích xem phim, chẳng có chút tế bào lãng mạn nào, ánh mắt như một con sói, chỉ hận không thể lột sạch quần áo trên người mình…”

Đọc tới đây, Hà Minh Ngọc nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, người thiếu nữ trước mắt thuần khiết tựa như một hoa cúc đang nở rộ, khi đọc những chữ viết đầy màu sắc này lên, Hà Minh Ngọc rất sợ sẽ làm ô nhiễm tai cô.

Triệu Hướng Vãn nháy mắt một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ khích lệ, tựa như muốn nói: Em không sao, chị chỉ cần đọc làm sao có thể kích thích Phan Quốc Khánh là được.

Hà Minh Ngọc đọc tiếp: “Ngày 6 tháng 10 năm 1989, cuối cùng mình cũng lên giường với Thanh Vân rồi, mình hạnh phúc tới mức cảm thấy như được thuỷ triều vây quanh. Anh ấy sẽ dịu dàng ôm lấy mình, hôn mình, động tác ân cần, lúc ở bên cạnh anh ấy, mình mới cảm thấy mình thật sự là một người phụ nữ, cả đời này mới sống không uổng phí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng hít thở Phan Quốc Khánh càng ngày càng nặng nề, cảnh tượng trước mắt quá mức quen thuộc, hệt như lúc ở trong căn phòng tại nhà máy cơ khí xây dựng. Ông Bình Phương xinh đẹp cầm lấy quyển nhật ký ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, vừa viết vừa tâm sự với cô bạn thân thiết, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với người tình, vô tình cười nhạo chồng mình thô bỉ, vô năng.

Phan Quốc Khánh đã thành công bị chọc giận.

“Ào!” Anh ta đột nhiên đứng dậy, ngay cả chiếc ghế cũng bị kéo theo chiếc còng tay, phát ra tiếng vang to lớn.

Hứa Tung Lĩnh đè anh ta xuống, hét lớn: “Đàng hoàng một chút đi!”

Nghe thấy những lời sỉ nhục phát ra từ miệng Hà Minh Ngọc, đồng thời lại nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi bên cạnh chiếc bàn được trải khăn xinh đẹp, đọc lên những lời riêng tư nhất của Ông Bình Phương, đầu óc Phan Quốc Khánh muốn nổ tung!

Sao bọn họ dám! Sao bọn họ lại dám!

Phan Quốc Khánh cảm giác cổ họng mình như bị một con d.a.o nhọn đ.â.m vào, sự đau đớn đó khiến anh ta không thốt nên lời. Từng giọt từng giọt m.á.u rơi xuống đất, đầu gối, mu bàn tay… còn cả trong lòng anh ta nữa.

“Không đúng! Không phải như thế…”

Sử dụng toàn bộ sức lực trên cơ thể, cuối cùng Phan Quốc Khánh cũng tìm lại được tiếng nói.

“Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, tôi rất tốt với cô ấy. Tôi liều mạng ra ngoài kiếm tiền, để ký được một hợp đồng, tôi như trở thành cháu trai của mấy ông chủ công trường, bị đánh không nói lại, bị mắng không đánh trả, uống rượu với bọn họ tới mức dạ dày chảy m.á.u nhưng vẫn phải uống. Tôi cực khổ như thế là vì cái gì? Đều là vì cô ấy cả. Tôi giao toàn bộ tiền của mình cho cô ấy, biết rõ cô ấy tiêu xài hoang phí nhưng cũng không dám trách, sợ sẽ chọc giận cô ấy. Chỉ cần cô ấy vui vẻ với tôi dù chỉ một chút, tôi cảm thấy trời trong xanh, hoa cũng thật lộng lẫy.”