Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 143: Người Mẹ Này, Ra Tay Với Con Gái Mình Thật Tàn Nhẫn!





"Con gái ra ngoài một mình nhất định phải cẩn thận, đừng nói chuyện với người lạ, không được đi theo người lạ, đồ ăn thức uống người lạ cho tuyệt đối không được ăn, cũng đừng nói cho ai biết tên, địa chỉ, trường học của mình. Nếu không lỡ bị người ta tính kế bắt cóc vào những vùng hẻo lánh, thì gọi trời không thấy, gọi đất cũng chẳng ai nghe, xem các con làm thế nào!"

Bây giờ, nữ sinh viên bị bắt cóc đang ở ngay trước mắt, dù sau một năm đã được cảnh sát giải cứu, nhưng những vết thương mà cô ấy đã trải qua, nỗi đau đớn mà cô ấy đã chịu đựng giống như một vết sẹo khắc sâu trong lòng, không thể nào lành lại.

"Nhục nhã, nhục nhã, mẹ chỉ biết nhục nhã! Con làm mất mặt mẹ, con đi c.h.ế.t đi! Thế là được chứ gì?"

Đinh Lan kích động hét lên một cách tuyệt vọng. Tất cả sự giận dữ và uất ức trong lòng, cô ấy bộc phát ra hết trên chuyến tàu đầy những người xa lạ.

Tiếng hét của Đinh Lan thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên tàu.

Tiếng hét của cô ấy đầy sự tuyệt vọng, khiến ai nghe cũng thấy nặng nề trong lòng, những người ban đầu chỉ định xem náo nhiệt cũng cảm thấy không nỡ, bắt đầu đồng loạt khuyên nhủ mẹ của Đinh Lan.

"Chị à, đừng ép con như vậy. Chị xem con gái chị gầy gò thế kia, về nhà nấu gì ngon cho nó ăn để nó bồi bổ."

"Đúng đấy, bác ơi, cháu không biết nhà bác có chuyện gì, nhưng đừng mắng con gái trên tàu thế này. Gì mà xấu hổ với không xấu hổ, người còn sống đã là may mắn rồi!"

"Ngày mai là ngày đưa ông Táo về trời rồi, hiếm khi gia đình được sum họp. Mọi người khỏe mạnh, vui vẻ là tốt rồi, những chuyện khác đừng bận tâm nữa."

Mẹ của Đinh Lan nghe những lời khuyên nhủ của mọi người, mặt mày có chút không giữ được bình tĩnh, quay đầu đi hừ một tiếng: "Cái đồ c.h.ế.t tiệt này, tìm sống tìm c.h.ế.t cho ai xem? Khó khăn lắm mới đưa được mày về mà mày không thể ngoan ngoãn một tí được à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đinh Lan vẫn chìm đắm trong sự tuyệt vọng.

Đột nhiên cô ấy đứng bật dậy, hai tay dùng sức đẩy mạnh cửa sổ lên. Giữa mùa đông giá rét, một luồng gió lạnh buốt ùa vào, nhiệt độ trong toa xe giảm xuống đột ngột, ai nấy đều rùng mình.

"Ai bị thần kinh mở cửa sổ ra thế? Lạnh c.h.ế.t mất."

"Cô định làm gì? Mở cửa sổ làm gì!"

Giữa những tiếng kêu kinh ngạc, Đinh Lan thò đầu ra ngoài cửa sổ chỉ mở một nửa, dang rộng hai tay, đối mặt với cơn gió lạnh, cười như điên: "Hahaha... Được trở về thì sao chứ? Cũng bị khinh thường thôi!"

Ban đầu khi cô ấy ngồi thì chưa nhận ra, bây giờ đứng lên mới thấy chiếc áo bông rộng thùng thình cũng không che được cái bụng hơi nhô lên của cô.

[Tôi đã mang thai đứa con của kẻ thù, bây giờ đã hơn năm tháng, phá thai rất nguy hiểm, tôi phải làm sao đây? Lần trước chạy trốn cánh tay phải bị kéo trật khớp vai, ngày nào cũng bị đánh đập, đánh đến đầu tóc bết máu, đến giờ vẫn chưa lành lại. Tôi mới 21 tuổi thôi mà, đi lại cứ như đang đi trên bông vậy. Mẹ tôi ghét bỏ tôi, cha tôi không chịu gặp tôi, chắc bọn họ đều mong tôi c.h.ế.t đi phải không? Cuộc sống như thế này thì sống có ý nghĩa gì!]

Mẹ của Đinh Lan đột ngột kéo cô ấy lại, giơ tay tát mạnh vào mặt cô ấy.

"Chát!" Một tiếng vang giòn, khiến mọi người không khỏi rùng mình. Người mẹ này, ra tay với con gái mình thật tàn nhẫn!

Mẹ Đinh Lan tát xong cái tát đó vẫn chưa hết giận, liên tục đập vào cánh tay cô, vừa khóc vừa hét lên.

"Tao sẽ đánh c.h.ế.t mày, con tiện nhân này! Mày định làm tao và cha mày phải lo lắng đến bao giờ nữa? Mày chưa báo hiếu được một ngày nào mà đã dám đòi c.h.ế.t trước à? Mày có biết mấy đồng nghiệp cũ ở nhà máy hóa chất cười sau lưng chúng tao thế nào không? Mày có biết là sau khi xảy ra chuyện, cha mày bị đột quỵ suýt c.h.ế.t không?"

"Để tìm mày, chúng tao đã bán nhà, giờ chỉ có thể thuê một căn nhà tồi tàn để ở, mày còn muốn thế nào nữa! Khó khăn lắm mới tìm lại được mày, thế mà mày lại biến thành con nhím, động một chút là đòi c.h.ế.t đòi sống, còn đâu đứa con ngoan ngày xưa nữa? Nếu biết mày sẽ trở thành như thế này, thà để mày c.h.ế.t ngoài kia còn hơn!"