Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 152: Chẳng May Gặp Phải Kẻ Uống Rượu Là Đánh Vợ Thì Làm Sao?





Vì những lời nói của Triệu Hướng Vãn, hàng xóm không lên tiếng nữa, vô thức lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với Lục Thanh Liên.

Đúng vậy, làm gì có bậc cha mẹ nào lại nói con mình như thế? Dù có bị bắt cóc, mang thai thì sao chứ? Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng. Huống hồ cháu gái của Triệu Đại Thúy cũng đã nói rồi, Đinh Lan có thể tiếp tục đi học, lại còn là sinh viên đại học nữa, sao cuộc đời cô ấy lại coi như xong chứ?

“Này, chị đừng trách tôi nói thẳng nhé. Con cái đã chịu khổ nhiều như vậy mới về đến nhà, chị phải an ủi con bé đàng hoàng chứ, sao có thể mắng con bé là làm mất mặt chị được?”

“Hôm qua khi hai người đưa con về, tôi thấy con bé gầy rộc lắm, tội nghiệp thật! Tôi biết làm cha mẹ không dễ, nhưng… con bé lại càng đáng thương hơn mà.”

“Ép con mình đến c.h.ế.t rồi, thì các người được gì chứ?”

Lục Thanh Liên bị những lời của hàng xóm làm cho không biết đối đáp ra sao, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng nước mắt thì không biết đã ngừng chảy từ khi nào.

Một giọng đàn ông trầm thấp, lắp bắp xen vào: “Chuyện này không xảy ra với các người, nói thì dễ lắm. Nó mà dám c.h.ế.t thì cứ để nó chết! Tương Phú Quý tôi đây coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này!”

Lục Thanh Liên nghe thấy giọng nói đó, khóc lóc lao tới: “Phú Quý à, đời này của chúng ta coi như xong rồi, coi như xong rồi.”

Tương Phú Quý dùng tay phải đỡ vợ, nửa bên mặt không cử động được, nửa mặt còn lại đầy vẻ tức giận, mỗi khi mở miệng, cả khuôn mặt như bị kéo lệch, trông rất đáng sợ.

“Chúng ta đã dồn hết tâm sức vào nuôi nấng nó, cứ nghĩ rằng nó sẽ thành đạt, không ngờ lại không có chí tiến thủ, học đại học mà còn bị lạc, bị người ta bắt cóc. Nhìn cái dáng người không ra người, ma không ra ma của nó, học hành cái gì nữa, cứ đưa về quê gả quách đi cho xong.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Đại Thúy không thích câu “đưa về quê gả đi cho xong” này, nó đã chạm đến nỗi đau của bà ấy. Nếu tuỳ tiện mà gả chồng, chẳng may gặp phải kẻ uống rượu là đánh vợ thì làm sao?

“Đó là con gái ruột của hai người mà, sao có thể nói bỏ là bỏ? Chỉ cần con còn sống, dù có thế nào đi nữa, thì sau này về già hai người cũng có chỗ nương tựa. Chuyện đâu có đến mức không thể cứu vãn, sao cứ nhất định phải đưa con gái về quê gả chồng?”

Những người hàng xóm xung quanh cũng đứng về phía Triệu Đại Thúy, lên tiếng ủng hộ.

“Chưa từng thấy cha mẹ nào như thế, quá nhẫn tâm!”

“Hướng Vãn nói không sai, hai người chính là thích sĩ diện hại thân mà! Có vô số cô gái bị bắt cóc, năm nào báo chí cũng đưa tin, sao, theo như lời hai người, tất cả đều phải c.h.ế.t cho xong à?”

“Nếu muốn mắng, thì hãy đi mà mắng những kẻ không biết xấu hổ, bọn buôn bán người đáng bị thiên đao địa diệt, đoạn tử tuyệt tôn, hai người mắng con gái mình làm gì?”

“Tôi đúng là lần đầu tiên thấy người như vậy. Cảnh sát phải rất vất vả mới giải cứu được con gái của hai người, vậy mà hai người lại cố gắng đẩy nó vào con đường chết!”

Mặt Tương Phú Quý co giật một chút, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, hung hăng trừng mắt nhìn mọi người. Vì nửa bên cơ thể bị cứng đờ, nửa bên mặt cũng tê cứng, cả người trông có chút đáng sợ.

Lục Thanh Liên bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, cả người co rúm lại phía sau Tương Phú Quý, một lúc lâu sau không biết phải ứng phó thế nào, chỉ yếu ớt biện minh: "Không phải, không phải..."

Y tá từ phòng cấp cứu vội vã đi ra: "Bệnh nhân mất m.á.u nghiêm trọng, đứa bé không giữ được, người nhà mau chóng qua ký tên."

Dù Tương Phú Quý mạnh miệng nhưng dù sao vẫn là con gái duy nhất của mình, trong lòng đau nhói, nhắm mắt thở dài một tiếng. Lục Thanh Liên cắn răng nói: "Không giữ được thì không giữ được, vừa hay chúng tôi cũng không muốn!"