Kính cong... Kích cong...
Sắp có trò hay để xem rồi~ Sắp có trò hay để xem rồi~
Triệu Trọng Vũ kẻ rảnh rỗi đến buồn chán, thích xem trò vui không hề có chút vui mừng khi em gái ruột Triệu Thần Dương về nhà. Thay vào đó, anh ta cảm thấy hả hê... bố mẹ đổi Triệu Thần Dương và Triệu Hướng Vãn, giờ sự thật bị vạch trần, Triệu Hướng Vãn chẳng lẽ không lột da Triệu Thần Dương, phá nát căn nhà cũ của gia đình sao?
Sinh ra đã không cam chịu cuộc sống tầm thường, thích tìm cơ hội giữa những biến động, Triệu Trọng Vũ buông tay trái ra, vẽ một vòng cung trên không trung, hét lớn: "Triệu Hướng Vãn, cố gắng lên!"
Thôn họ Triệu cách thị trấn khoảng hơn hai mươi dặm, đạp xe hết khoảng chứng ba đến bốn mươi phút.
Triệu Trọng Vũ lao vào con hẻm nhỏ của thị trấn, từ xa đã thấy ngôi nhà của bác Triệu Đại Thúy, liền bắt đầu cất tiếng gọi to: "Bác ơi, bác ơi..."
Lúc này là giữa trưa, Triệu Đại Thúy vừa mới nấu cơm xong, đang chỉ huy Phạm Thu Hàn rót nước ngọt. Nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bà ấy không khỏi nở nụ cười: "Hướng Vãn à, đúng là người đâu dễ bị nói đến, con vừa bảo nhận Trọng Vũ làm đồ đệ thì nó đã đến rồi."
Triệu Bá Văn vội vàng đứng lên, mở cửa thì thấy em trai mình đạp xe nhanh như bay đến, vội vàng kêu một tiếng: "TrọngVũ, em cẩn thận, đừng có va phải đồ người ta."
Con hẻm nhỏ hẹp, trước cửa các nhà đều bày không ít đồ đạc nào là thùng, chậu, quần áo phơi khô, cá khô, thịt khô... Triệu Trọng Vũ lao tới, suýt nữa làm đổ giá phơi đồ của người khác, khiến mọi người nhìn mà giật mình.
Triệu Trọng Vũ chơi đùa với kỹ năng, lao nhanh qua con hẻm đầy đồ đạc, cười lớn nói: "Anh cả, em tới rồi! Em Ba, em Ba, mau ra đây."
Nghe Triệu Trọng Vũ gọi lớn, Triệu Hướng Vãn, Phạm Thu Hàn, Triệu Đại Thúy đều đi ra ngoài.
Vừa thấy Triệu Hướng Vãn, mắt Triệu Trọng Vũ sáng lên, anh ta dừng xe trước mặt cô, hất cằm lên: "Em Ba, đi, anh hai đưa em về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Bá Văn nhíu mày: "Bác còn ở đây, sao em không chào hỏi bác trước?"
Triệu Trọng Vũ để một chân xuống đất để giữ cân bằng, một chân khác vẫn để trên bàn đạp, cười hì hì vẫy tay: "Cháu chào bác!"
Triệu Đại Thúy biết tính tình của anh ta, cũng không để ý chỉ dịu dàng cười nói: "Trọng Vũ đến à, đến đây, vào nhà ăn cơm."
Triệu Trọng Vũ khoát tay: "Không ăn cơm, trong nhà bảo cháu đến đưa em Ba về nhà."
Triệu Bá Văn hơi ngạc nhiên: "Bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi, em không đói sao? Hôm nay chúng ta ăn tiệc cuối năm ở nhà cô, em vào ăn cơm trước rồi đi."
Phạm Thu Hàn bĩu môi: "Hôm nay có canh gà, cá diếc kho, thịt xông khói xào tỏi, thịt xào ớt, rất ngon, anh không ăn thật sao?" Nhiều thức ăn ngon như vậy, cô ấy không tin Triệu Trọng Vũ ham ăn không chịu ở lại ăn cơm.
Triệu Trọng Vũ khẽ nuốt nước miếng.
[Hay là ăn cơm trước nhỉ? Giờ về nhà chắc khoảng một giờ, ai biết họ có ăn trước hay không? Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Thần Dương kia, cứ như ở thành phố vài năm là thành người thượng đẳng rồi. Cho con bé này chờ một lát đi. Còn cả ông bố ruột của Triệu Hướng Vãn nữa, không ngờ người thành phố cũng ngốc thế, ngay cả con gái ruột của mình cũng nhầm, còn là lãnh đạo lớn ở tỉnh nữa, khỉ thật! Cho ông ta chờ đi, đáng đời ông ta!]
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn Triệu Trọng Vũ.
Triệu Thần Dương với Triệu Thanh Vân đã tới rồi sao? Bọn họ đã vạch trần sự thật rồi sao? Là Triệu Thanh Vân thay đổi suy nghĩ hay ông cảm thấy Triệu Thần Dương vô dụng?
Triệu Hướng Vãn nhìn khiến Triệu Trọng Vũ giật mình hết hồn, lập tức trở nên ngoan ngoãn, lấy lòng cười nói: "Em Ba, em vào đại học mà anh hai còn chưa tiễn, lần này anh hai đến đón em về."
Triệu Hướng Vãn quay người bước vào nhà.
Triệu Trọng Vũ không biết cô nghĩ gì, nhanh chóng dựng xe đạp rồi cùng vào trong nhà, miệng lẩm bẩm: "Em Ba, em Ba, cả nhà đều mong em về."