Nghĩ đến việc Triệu Hướng Vãn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, Triệu Đại Thúy vội vàng buông tay, vừa lau nước mắt vừa mắng Tiền Thục Phân.
"Hướng Vãn tội nghiệp của bác, lương tâm của Tiền Thục Phân bị chó ăn mất rồi sao. Sao có thể nhẫn tâm hành hạ Hướng Vãn như thế! Cô ta đưa con gái mình lên thành phố hưởng phúc nhưng lại không đối xử tốt với con, cô ta đáng bị sét đánh chết..."
Triệu Trọng Vũ tránh thoát được ma trảo của Phạm Thu Hàn, lại bị anh cả đánh vào sau đầu, ủy khuất nói: "Mọi người đánh em làm gì? Em chỉ truyền lời lại. Viện này bố mẹ làm sai, thì gặp họ mọi người mắng họ sau, ở đây mắng thì họ cũng không nghe thấy."
Triệu Đại Thúy cắn răng nói: "Đi! Chúng ta quay về, tôi mắng c.h.ế.t bọn họ!"
Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Cháu không về."
Phạm Thu Hàn nói: "Sao lại không về. Bọn họ đối xử với em như vậy thì em phải quay về, mắng bọn họ một trận, bắt họ bù đắp cho những gì họ đã nợ con bao năm nay! Bố ruột của em đến rồi, có người chống lưng, em sợ gì chứ?"
Triệu Hướng Vãn ngước lên nhìn mọi người: "Bác ơi, bác vẫn nhận cô cháu gái này chứ? Chị họ, anh cả, anh hai, mọi người vẫn nhận người em gái này chứ?"
Triệu Đại Thúy vỗ đùi: "Đứa bé này, bác nhìn cháu từ bé đến lớn, cho dù không phải ruột thịt thì sao chứ? Chỉ cần cháu gọi bác một tiếng bác thì cháu chính là cháu gái mà bác thương nhất!"
Phạm Thu Hàn thở dài: "Hướng Vãn, chị nhận em là em, không phải huyết thống. Nếu như chị coi trọng huyết thống thì khi Phạm Hữu Đức tìm đến, chị đã không hắt cả chậu nước lạnh vào mặt ông ta, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Bá Văn với Triệu Trọng Vũ nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Đương nhiên em là em gái của anh!" Triệu Trọng Vũ còn nói thêm một câu: "Chỉ sợ em không nhận anh là anh trai."
Những lời nói ấm áp từ người thân như dòng suối ấm chảy vào lòng, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lấp lánh, cô nhìn Triệu Trọng Vũ: "Muốn em về cũng được, nhưng anh hai phải đồng ý với em một điều kiện."
Thấy Triệu Hướng Vãn bướng bỉnh từ trước đến giờ, sau khi biết sự thật vẫn chịu gọi mình một tiếng "anh hai", Triệu Trọng Vũ cảm động vô cùng, chỉ muốn đào cả trái tim mình ra để làm cô vui, liền gật đầu liên tục: "Em nói đi! Đừng nói là một điều kiện, mười điều, trăm điều anh cũng đồng ý."
"Ở lại huyện, làm đệ tử của bác, mở một quán phở."
Triệu Trọng Vũ hơi ngạc nhiên, đầu óc không kịp xoay chuyển. Không phải đang nói đến thân thế của Triệu Hướng Vãn sao? Không phải nói muốn về nhà đòi công bằng hay sao? Sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện mở tiệm?
Triệu Đại Thúy với Phạm Thu Hàn nghe đến đây, không biết tại sao lại cần yêu thương Triệu Hướng Vãn hơn. Cô vừa mới biết mình không phải là ruột thịt, những đứa bé bình thường đã sớm đau lòng, phẫn nộ, mất hết lý trí, không nghĩ cô lại có thể bình tĩnh, còn nhớ đến chuyện muốn tìm đệ tử cho Triệu Đại Thúy.
Triệu Đại Thúy muốn khuyên Triệu Hướng Vãn tạm thời không cần nhắc đến vấn đề này, trước tiên phải giải quyết chuyện thân thế đã. Nhưng vừa định mở miệng, Triệu Hướng Vãn đã ra hiệu bằng mắt, ý bảo bà ấy đừng lên tiếng, Triệu Đại Thúy lập tức ngậm miệng.
Triệu Trọng Vũ nói: "Mấy hôm trước anh còn tranh luận với mẹ, anh học nấu ăn ở thành phố Dương, muốn mở một quán ăn ở huyện La nhưng không có tiền. Nếu bác có tiền mở tiệm phở, thì chi bằng giúp anh mở quán ăn đi?"
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta: "Anh đồng ý, em sẽ về, cho anh xem một vở kịch đặc sắc. Nếu anh không đồng ý thì em không về, kệ cho Triệu Thần Dương giở trò gì cũng được."
Triệu Trọng Vũ có hơi do dự.
Triệu Hướng Vãn giơ một ngón tay lên: "Một năm. Nếu anh có thể làm một năm, em sẽ đưa anh đến thành phố Tinh tìm đầu bếp để anh học nghệ, chờ anh học xong, em sẽ đầu tư mở quán cơm cho anh."