Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 184: Triệu Thần Dương Chỉ Biết Chép Bài Tập Của Người Khác, Không Có Đầu Óc Gì Cả!





Đầu nghiêng sang một bên, điều này đại diện cho việc đầu hàng. Cổ, là nơi yếu nhất của con người, nghiêng đầu làm lộ cần cổ, điều này đại diện cho một kiểu thần phục, là tư thế lấy lòng.

Triệu Thần Dương bị cô nhìn tới mức da đầu tê dại, nghĩ đến việc cha mẹ ở nhà rất ngưỡng mộ cách phân tích hành vi, vẻ mặt của Triệu Hướng vãn, cô ta nào còn dám tranh cãi nữa? Chỉ đành nhỏ giọng cầu xin, nói: “Đừng, đừng nói ra.”

Đôi mắt màu hổ phách của Triệu Hướng Vãn chiếu lấp lánh, rực rỡ dưới ánh mắt mặt trời: “Nói cho tôi biết, chuyện của bé Dao là thế nào?”

Triệu Thần Dương chỉ đành nói hết đầu đuôi ngọn nguồn chuyện cô ta biết ở kiếp trước cho Triệu Hướng Vãn nghe.

Triệu Hướng Vẫn đi về phía trước một bước, hai mắt tựa như đang phóng điện, ép Triệu Thần Dương liên tục lùi về phía sau.

“Cô sống lại lúc mấy tuổi? Sáu tuổi hay là… à, sáu tuổi.”

“Tại sao lại muốn thay tên giả làm người khác? Vận mệnh kiếp trước của tôi khiến cô thấy hâm mộ sao?”

“Cô đúng là có tương lai thật đấy. Sống lại một đời, chỉ biết trộm lấy cuộc sống của người khác!”

Triệu Thần Dương nghe đến đây, nước mắt rơi xuống như mưa: “Tôi, kiếp trước tôi không được đi học, ra ngoài đi làm vô cùng cực khổ. Sau đó trở về quê lập gia đình, mỗi ngày cũng chỉ có con, việc nhà, làm ruộng, tôi còn biết phải làm gì đây? Tôi chỉ biết, sau khi chị tới thành phố vào năm mười tuổi, cuộc sống rất tốt, vậy nên tôi sống cuộc đời của chị một lần.”

Triệu Hướng Vãn chẳng thấy đồng tình với cô ta chút nào, cười lạnh một tiếng: “Trộm lấy cuộc sống của tôi, nhưng lại sống như một con gấu giống cô thế này, cái này gọi là ngu ngốc. Biết rõ cuộc sống của anh cả, anh hai, cô lớn và chị họ lận đận, nhưng lại chẳng thèm nhắc nhở, cái này gọi là xấu xa, Triệu Thần Dương, cô vừa ngu ngốc vừa xấu xa, hết thuốc chữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Thần Dương bị mắng, gương mặt hết đỏ rồi lại trắng, xấu hổ không thôi, khóc không thở nổi, nhưng cũng không thể phản bác, cũng không dám phản bác.

Triệu Hướng Vãn cứ bình tĩnh nhìn cô ta khóc như thế.

Sống lại, nắm bắt được sự phát triển của thời đại cũng như hiểu được xu hướng phát triển trong tương lai, thế nhưng một cơ hội lớn như thế này lại bị Triệu Thần Dương lãng phí. Thay đổi số mệnh của những người thân bên cạnh mình, dẫn dắt mọi người trở nên giàu có hơn, không phải tốt đẹp lắm sao? Triệu Thần Dương chỉ biết chép bài tập của người khác, không có đầu óc gì cả!

Nếu không tận dụng tốt, vậy thì sẽ rất có lỗi với món quà mà ông trời đã gửi tặng bạn.

Nghĩ tới đây, đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại: “Việc sống lại quá mức kỳ diệu, tôi cảm thấy hẳn là nên báo lên quốc gia, để cơ quan nghiên cứu khoa học đến xử lý…”

Triệu Thần Dương bị cô dọa sợ hét ầm lên: “Không được, không được, tôi không muốn bị phẫu thuật!” Trong đầu cô ta hiện lên hình ảnh khủng khiếp… Nằm trên chiếc giường sắt lạnh như băng, một đống người mặc áo blouse màu trắng đứng xung quanh, có người cầm cưa, có người cầm dao, muốn cưa mở hộp sọ của cô ta, sau đó lại rạch bụng cô ta ra, muốn tìm ra bí mật dẫn tới sống lại.

Triệu Hướng Vãn vẫn xụ mặt: “Nếu như không muốn… Vậy thì ngậm miệng lại, sống cho đàng hoàng, chờ lúc nào rảnh tôi lại đến tìm cô tán gẫu một chút.”

Trán Triệu Thần Dương bắt đầu túa mồ hôi.

Nói thật, kiếp trước Triệu Thần Dương không có tương lai gì cả, sau khi sống lại cũng chẳng có tham vọng gì lớn lao, cô ta chỉ muốn rời khỏi nông thôn, gả cho một người có tiền, giống như Nguỵ Mỹ Hoa vậy, ngày ngày đi làm, rồi đánh vài ván mạt chược.

Triệu Thần Dương hoàn toàn không ngờ Triệu Hướng Vãn lại thông minh như thế, chỉ cần nhìn vẻ mặt khinh thường của cô ta khi nhìn thấy Triệu Trường Canh là có thể đoán ra cô ta sống lại!

Triệu Thần Dương lấy lòng nhìn Triệu Hướng Vãn, sợ hãi nói: “Tôi, tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn. Chị muốn biết cái gì, tôi đều sẽ nói cho chị biết.”