Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 189: Chắc Chắn Là Thành Phố Phong Thái Rồi!





Triệu Hướng Vãn tán thưởng nhìn Triệu Trọng Vũ một cái.

Triệu Trọng Vũ nhận được sự khích lệ, tiếp tục phân tích: “Một nơi rất tối, không có đèn điện, chỉ có dùng nến để viết thư, e rằng chỉ có ở những thôn trong núi xa xôi chưa được kéo điện mà thôi.”

Anh ta còn chưa nói xong, “ầm” một tiếng.

Triệu Trường Canh tựa người vào lưng ghế, té ngã xuống đất.

Người bên cạnh luống cuống tay chân, đỡ ông ấy dậy, lúc này Triệu Trường Canh khóc lóc, lớn tiếng nói: “Bé Dao của tôi! Ôi… bé Dao của tôi!”

Triệu Trường Hưng thấy ông ấy khóc khàn cả giọng, cảm thấy không đành lòng, vội vàng an ủi: “Đừng nóng, đừng nóng, chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn mà. Chúng ta có nhiều người như thế, nhất định có thể tìm được bé Dao về.”

Triệu Trường Canh nắm chặt lấy tay Triệu Trường Hưng, run rẩy nói: “Trường Hưng, Trường Hưng, anh phải giúp em đưa bé Dao về đấy.”

Ở một thôn làng xa xôi, bị buộc phải viết một bức thư báo bình an giả, chắc chắn bé Dao đã bị bắt cóc! Bây giờ đối với Triệu Trường Canh mà nói, ra nước ngoài gì đó, làm v.ú em ở nhà giáo sư đại học gì đó, tiền lương cao gì đó, những thứ này đều không còn quan trọng nữa, ông ấy chỉ mong con gái có thể an toàn về nhà.

“Tới, tới rồi, mang bản đồ tới rồi đây!”

Có người vội vàng chạy tới, trong tay đang cầm một quyển bản đồ hành chính của cả nước.

Triệu Trường Hưng cũng có chút căng thẳng, hai tay run rẩy, cả nửa ngày mới lật tới bản đồ của tỉnh Liêu, sau đó bắt đầu tìm mấy địa danh tương tự dấu bưu điện đó ở xung quanh thành phố Di An.

“Tìm những điểm có ba chữ trước.” Triệu Hướng Vãn tỉnh táo chỉ huy, rõ ràng chữ cuối cùng bên trên dấu bưu điện không phải chữ thành phố, vậy thì địa danh có ba chữ là có khả năng cao nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngón tay Triệu Trường Hưng lướt trên bản đồ, Triệu Trọng Vũ cũng tới gần tìm phụ ông ấy.

“Ở đây, ở đây, thành phố Phong Thái, có phải chỗ này không?”

Tiếng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều bu lại, đối chiếu dấu bưu điện và thành phố Phong Thái này, càng xem càng thấy giống, thế là nói: “Đúng, đúng, đúng rồi, chắc hẳn là nơi này, nét bút tương đối nhiều, thành phố Phong Thái! Chắc chắn là thành phố Phong Thái rồi!”

Sau đó bọn họ lại mở bản đồ thành phố Phong Thái ra xem, bắt đầu tìm kiếm tên đường hoặc tên bưu cục được ghi dưới dấu bưu điện.

“Thị trấn Cổ Ninh! Là thị trấn Cổ Ninh!”

Lòng Triệu Hướng Vãn trầm xuống.

Thành phố Phong Thái cách thành phố Di An hai trăm cây số về phía Bắc, không có xe lửa, tương đối khép kín. Thị trấn Cổ Ninh chắc hẳn là một thôn quê thuộc quyền quản lý của thành phố Phong Thái, một vùng quê xa xôi, trời giá rét, giao thông đi lại bất tiện, tìm người thế nào đây?

Triệu Trường Hưng cố gắng trấn an bản thân mình, rồi nói thật với Triệu Trường Canh: “Trường Canh à, nếu bức thư này được gửi đi từ thị trấn Cổ Ninh thuộc thành phố Phong Thái, cũng có đóng dấu bưu điện ở đó, vậy có thể nói rõ bé Dao không có ở thành phố Di An này. Việc làm v.ú em cho gia đình giáo sư đại học, phải cùng nhà họ ra nước ngoài gì đó được nói trong thư đều là lừa gạt. Em phải chuẩn bị tinh thần, anh lo… anh lo bé Dao bị người ta bắt cóc đem bán rồi!”

Triệu Trường Canh cũng không còn thấy may mắn nữa, nước mắt rơi xuống như mưa, hoàn toàn mất hết ý kiến.

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn: “Báo cảnh sát đi.”

Triệu Hướng Vãn chỉ cần nói một câu báo cảnh sát, cả thôn Triệu Gia Câu lập tức trở nên bận rộn.

Hôm nay là ngày 24 tháng chạp âm lịch, là ngày đưa ông Táo về trời ở miền Nam. Triệu Trường Hưng chạy về văn phòng ủy ban thôn để gọi điện báo cảnh sát. Nhưng đồn cảnh sát phụ trách thôn Triệu Gia Câu nói rằng tỉnh Liêu quá xa, mà ở thị trấn Cố Ninh, thành phố Phong Thái có nhiều rừng núi hoang vu, người dân hung dữ. Nếu người bị bắt cóc đến đó thì việc giải cứu sẽ rất khó khăn. Nhưng họ sẽ xin ý kiến cấp trên, cố gắng hợp tác với đồn cảnh sát thành phố Phong Thái để cứu người phụ nữ bị bắt cóc.