Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 193: Khung Cảnh Thật Ấm Áp Và Yên Bình





Đúng là báo ứng, thật sự là báo ứng!

Tiền Thục Phân quấn một chiếc khăn trên đầu, nằm trong chăn rên rỉ, Triệu Nhị Phúc ngồi trên giường hút thuốc lào, phát ra tiếng tặc tặc. Trong phòng khách, người ra người vào, dù là bàn chuyện bé Dao bị bắt cóc hay Quý Cẩm Mậu đến nhà, hai người họ cũng chẳng mảy may để tâm.

Dù sao thì Quý Cẩm Mậu cũng tìm Triệu Hướng Vãn, liên quan gì đến họ? Nghĩ đến đây, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc chẳng muốn ra mặt chút nào.

Quý Cẩm Mậu chỉ đạo tài xế xách những túi lớn túi nhỏ vào phòng khách đặt gọn gàng, rồi cười nói: "Hôm nay là ngày đưa ông Táo về trời, tôi đặc biệt đưa con trai đến chúc Tết sớm. Theo phong tục thì lẽ ra nên đến vào buổi sáng, nhưng vì chuẩn bị quà tốn chút thời gian, hơn nữa là không quen thuộc đường xá, vừa đi vừa hỏi đường, nên đến hơi muộn."

Khách từ xa tới, lời giải thích của Quý Cẩm Mậu khiến Triệu Bá Văn giảm bớt phần nào sự khó chịu trong lòng, lịch sự đáp lại: "Hai người đi đường vất vả rồi, mời ngồi, mời ngồi. Mang nhiều đồ thế này…"

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt của Triệu Bá Văn đã bị choáng ngợp bởi những món quà mà Quý Cẩm Mậu không ngừng đưa vào.

Quà chất đầy phòng khách, lấp đầy một góc nhà. Những loại trái cây lạ chưa từng thấy, rượu bia, bánh kẹo đóng gói đẹp mắt, vải vóc và quần áo đựng trong những hộp gỗ cao cấp, mấy chiếc túi giấy màu đỏ đặc trưng của các cửa hàng vàng bạc ở thành phố Cảng, bên trong chắc chắn là những món trang sức vàng đắt tiền!

Trán của Triệu Bá Văn bắt đầu rịn mồ hôi.

Dù là một quan lớn như Triệu Thanh Vân, khi đến nhận thân cũng chưa mang nhiều quà quý giá như thế này. Quý Cẩm Mậu mang nhiều đồ như vậy đến, rốt cuộc là có ý gì? Triệu Hướng Vãn quen biết với người giàu có như vậy từ bao giờ?

Quý Cẩm Mậu nhận ra sự bất an của Triệu Bá Văn, cười giải thích: "Triệu Hướng Vãn là ân nhân cứu mạng của con trai tôi, Quý Chiêu, những thứ này chỉ là chút lòng thành của chúng tôi, cảm ơn gia đình đã nuôi dạy Triệu Hướng Vãn trở thành một người tài giỏi như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe ông ấy khen ngợi Triệu Hướng Vãn, lòng tự hào của Triệu Bá Văn dâng lên, nở một nụ cười tươi rói: "Hướng Vãn là con thứ ba trong nhà, chúng tôi đều gọi em ấy là em ba. Từ nhỏ em ấy đã thích đọc sách, là người duy nhất trong thôn chúng tôi thi đậu đại học trong mấy năm nay."

Qua lại vài câu, Quý Cẩm Mậu thành công khiến Triệu Bá Văn buông lỏng cảnh giác, hai người trò chuyện vui vẻ.

Quý Chiêu ngồi trên ghế trúc, đôi chân dài gập lại một cách ngay ngắn trước mặt, lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời. Anh thực sự rất đẹp, làn da trắng như sứ, tóc và mắt đen như mực ngọc, đẹp đến mức không giống người thật. Khi Triệu Bá Văn nói chuyện, giọng anh ấy vô thức hạ xuống, chỉ sợ hơi thở của mình sẽ thổi bay anh đi, làm anh tan chảy.

Khi Triệu Hướng Vãn về nhà, Triệu Bá Văn như trút được gánh nặng: "Em ba, cuối cùng em cũng về rồi."

Quý Chiêu đứng dậy.

Anh cao lớn, khoác một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, thẳng tắp, cộng với dung mạo xuất chúng, đứng ở đó thực sự khiến căn nhà cũ rực rỡ hẳn lên.

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: "Anh đến rồi?"

Quý Chiêu khẽ gật đầu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, dường như muốn nói: Lâu như vậy không gặp, cô đã đi đâu vậy?

Từng bước tiến đến gần, thế giới nội tâm của Quý Chiêu một lần nữa hiện ra trong tâm trí của Triệu Hướng Vãn.

Trên cánh đồng hoang xuất hiện một tia nắng nhạt nhoà, sắc vàng nhạt dịu dàng làm cho cả khung cảnh trở nên ấm áp hơn. Một chú chim sơn ca đậu trên cành cây, hót líu lo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tia nắng đó.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống đỉnh đầu chim sơn ca, khung cảnh thật ấm áp và yên bình.

Nhìn thấy chú chim sơn ca nhỏ này, khóe miệng của Triệu Hướng Vãn dần dần cong lên.