Lao Duệ Chí tò mò nhìn qua, "Ô!" lên một tiếng rồi nhìn Triệu Hướng Vãn bằng ánh mắt khác lạ: "Đây là do họa sĩ của Cục các cô vẽ à? Lão Hứa cuối cùng cũng tìm được người rồi?"
Triệu Hướng Vãn gật đầu.
Lao Duệ Chí càng nhìn càng ngạc nhiên: "Họa sĩ này... không phải là người bình thường đâu, nét vẽ này, độ chân thật này, khả năng biểu đạt này, gần như sánh ngang với các giáo sư của Học viện Mỹ thuật tỉnh Liêu rồi."
Quý Chiêu được ca ngợi là họa sĩ thiên tài, người đã sáng lập ra một trường phái hội họa mới, tổ chức triển lãm cá nhân khi mới 15 tuổi, trình độ đã vượt xa các giáo sư bình thường của Học viện Mỹ thuật. Việc anh làm họa sĩ vẽ chân dung cho Cục là một sự lãng phí tài năng. Triệu Hướng Vãn cười, đột nhiên cảm thấy hơi tự hào.
Lao Duệ Chí hỏi: "Họa sĩ này tên là gì? Sau này nếu chúng tôi cần, sẽ đến nhờ Cục các cô hỗ trợ, trình độ này... thật không thể coi thường."
Triệu Hướng Vãn nói: "Anh ấy tên là Quý Chiêu. Nếu các anh cần, cứ liên hệ với đội trưởng Hứa."
Khả năng vẽ tranh siêu thực của Quý Chiêu quả thực có tác dụng kỳ diệu trong việc hỗ trợ điều tra. Cô cũng muốn xem, liệu từ lĩnh vực nghệ thuật thuần túy, Quý Chiêu có thể tiến xa đến đâu trong tương lai.
Ba bức chân dung đã được mang đến, Triệu Hướng Vãn giữ lại một bức, hai bức còn lại giao cho các đồng chí ở đồn cảnh sát. Ba nhóm người cầm theo bức chân dung, bắt đầu đi hỏi thăm khắp nơi.
Lao Duệ Chí và Thi Tất Vũ dẫn theo Triệu Hướng Vãn, điểm dừng chân đầu tiên là bưu điện thị trấn Cố Ninh.
Trước cửa bưu điện có một hòm thư màu xanh lớn, phía trên bị tuyết phủ dày một lớp, khe mở bên cạnh hòm thư hơi hé ra, nuốt chửng những lá thư được gửi đi.
Triệu Hướng Vãn đi vòng quanh hòm thư một vòng, rồi đến quầy bưu điện, đưa lá thư mà Triệu Thanh Dao đã gửi cho nhân viên. Nhân viên xem qua dấu bưu điện và gật đầu: "Đúng vậy, lá thư này được gửi từ chỗ chúng tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thi Tất Vũ là một người đàn ông cao to, lực lưỡng, giọng nói vang như chuông: "Lá thư được gửi cách đây mười ngày, các anh có ấn tượng gì không?"
Nhân viên lắc đầu biểu thị không có ấn tượng gì. Mỗi ngày họ lấy thư từ hòm thư, đóng dấu bưu điện rồi phân phát đi khắp nơi trong cả nước, làm sao họ có thể để ý đến một lá thư nhỏ như vậy?
Triệu Trường Canh run rẩy đặt bức chân dung lên quầy, đầy hy vọng hỏi: "Các anh có thấy cô gái này không?"
Nhân viên vẫn lắc đầu.
Mặt Triệu Trường Canh tái mét, run lên như người đang bị cảm lạnh. Một phần vì lạnh không chịu nổi, một phần vì hoảng loạn trong lòng.
Triệu Trường Hưng đỡ lấy người anh họ, an ủi: "Đừng vội, từ từ hỏi, chúng ta mới đến, làm sao có thể có kết quả ngay được? Đừng lo lắng, bình tĩnh, bé Dao vẫn đang chờ chúng ta mà."
Lời của Triệu Trường Hưng khiến Triệu Trường Canh dần bình tĩnh lại, ông ấy cố gắng tự trấn an: "Được, tôi không hoang mang, không làm phiền các đồng chí cảnh sát."
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Trong thị trấn chỉ có một bưu điện này thôi sao?"
Giọng của Thi Tất Vũ rất lớn, khiến màng nhĩ ong ong: "Đúng! Chỉ có một cái thôi."
[Đám đàn ông cao lớn đi tìm người, lại dẫn theo một cô gái nhỏ, chẳng phải là chuyện cười sao? Chỉ dựa vào một lá thư không có địa chỉ gửi, mà nói người bị bắt cóc đến thị trấn Cố Ninh chúng ta, nếu không phải là cảnh sát trưởng Lao đích thân dẫn đến, ai mà lập hồ sơ tìm người? Giữa ngày Tết nhất, cả đồn cảnh sát đều ra quân, tôi thật sự phục!]
Nghe được suy nghĩ của Thi Tất Vũ, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lóe lên.
Nếu không kịp thời nghe được suy nghĩ của Triệu Thần Dương, có lẽ ngay cả Triệu Hướng Vãn cũng sẽ bỏ qua lá thư mà Triệu Trường Canh đang cầm.
Nếu đợi đến một năm sau khi Triệu Trường Canh phát hiện có điều không đúng rồi mới đi tìm, có lẽ khi đó đã chỉ còn bộ xương khô.