Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 202: Tiếng Động Cơ Ô Tô Vang Lên, Phá Vỡ Khung Cảnh Gần Như Tĩnh Mịch





Triệu Hướng Vãn nheo mắt: “Đặng Tuyết Phương, cô đã từng làm việc ở nhà máy điện tử tại Thâm Quyến, chắc hẳn cô phải biết Triệu Thanh Dao, tại sao lại nói dối?”

Đặng Tuyết Phương hốt hoảng không thôi, ánh mắt lảng tránh.

Bộ dạng chột dạ này, ngay cả Thi Tất Thắng cũng có thể nhận ra vấn đề, liền quát lên: “Đặng Tuyết Phương! Thành thật thì mới được khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị. Buôn bán phụ nữ, bị xử tù trên năm năm, cô nghĩ cho kỹ đi.”

Đặng Tuyết Phương cúi đầu một lúc lâu, bỗng ngẩng đầu lên, thái độ trở nên kiên quyết: “Nhà máy điện tử nhiều người như vậy, tôi với cô ta cũng không thân.”

[Tháng mười một, mình lừa cô ta nói ở Đại học Di An có một giáo sư muốn tìm bảo mẫu, chỉ cần chăm sóc con cái và trồng hoa, còn có thể đọc sách, học tập trong khuôn viên đại học, cô ta liền xiêu lòng. Con bé này dễ dụ, mình nói cơ hội này rất hiếm có, không để người khác biết, kẻo bị đồng hương giành mất, thế là cô ta không thèm chào hỏi hai người cùng làng, trực tiếp đi theo mình lên tàu hỏa. Đến thành phố Di An phải chuyển xe, mình nói muốn giới thiệu đối tượng cho cô ta, không ngờ cô ta lập tức trở mặt, suýt chút nữa đánh nhau với mình. May mà mình đã chuẩn bị một ít thuốc mê từ trước, nếu không thật sự không biết làm cách nào dẫn cô ta đến thị trấn này được.]

Triệu Hướng Vãn nói: “Cô và Triệu Thanh Dao cùng xuất phát từ Thâm Quyến, Xuân Ny cùng thôn cũng biết. Cô và cô ấy đã đến thị trấn Cố Ninh, không ít người ở trấn đều nhìn thấy.”

Đặng Tuyết Phương trả lời: “Thì sao? Trời đất bao la, chẳng lẽ tôi không thể đi tàu cùng cô ta, không thể xuất hiện cùng ở thị trấn này? Tôi chỉ thấy cô ta tội nghiệp, nên giúp cô ta một bữa cơm, thì đã làm sao nào? Làm việc tốt cũng không được à?”

Triệu Trường Canh khẩn cầu Thi Tất Thắng: “Sở trưởng Thi, Triệu Thanh Dao bị cô ta lừa đến đây, chỉ cần tìm được người, là có thể định tội cô ta rồi."

Lúc này Đặng Tuyết Phương đã bình tĩnh trở lại, mím chặt môi thành một đường thẳng, tỏ vẻ không quan tâm: “Các người đi tìm đi, tìm được rồi hãy đến định tội tôi.”

Triệu Hướng Vãn muốn nghe thêm suy nghĩ trong lòng cô ta, nhưng phát hiện cô ta đã hoàn thành việc xây dựng tâm lý, dựng lên một tấm lá chắn tinh thần dày cộm, không để lộ chút thông tin nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Hướng Vãn muốn hỏi thêm, nhưng Triệu Trường Canh đã không kiềm chế được, khóc lóc nói: “Mau đi, mau đi, chúng ta mau đi cứu bé Dao về thôi."

--

Gió tuyết gào rít, ngôi làng dựa núi trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc.

“Rừ..." Tiếng động cơ ô tô vang lên, phá vỡ khung cảnh gần như tĩnh mịch này.

Tuyết rơi dày đặc, đóng kín núi, mọi nhà trong làng Khoan Điện đều đốt lò sưởi, cuộn mình trong nhà ấm áp chuẩn bị đón năm mới. Nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài, họ đều vểnh tai lên tò mò quan sát động tĩnh bên ngoài.

“Giờ này còn ai đến làng chúng ta vậy?”

“Đúng thế, tuyết rơi nhiều thế này, dày đến nửa mét rồi.”

“Để tôi xem... Trời ạ, là hai chiếc xe cảnh sát, phía trước còn có một chiếc xe ủi tuyết mở đường nữa. Hình như đi về phía đầu làng phía Đông.”

Trên xe cảnh sát, Triệu Trường Canh lòng như lửa đốt, nhìn thấy lớp tuyết dày, ông ấy xúc động nhìn Lao Chí Duệ: “Đồng chí công an, cảm ơn các anh, cảm ơn các anh! Nếu không có các anh, tuyết lớn thế này, chúng tôi hoàn toàn không thể vào được làng.”

Nếu không phải Triệu Hướng Vãn nhờ vả sư phụ cảnh sát của cô, thì ở phương Bắc trời lạnh giá như thế này, dù các đồng chí công an có tận tâm đến đâu, cũng khó có thể lái xe vào núi trong trời tuyết lớn như thế.

Lao Chí Duệ đã tìm đến bạn bè trong cục giao thông giúp đỡ, cử một chiếc xe ủi tuyết đi trước mở đường, nhờ vậy mới có thể vào được làng. Dù là như vậy, sáu mươi dặm đường núi, phải mất hơn bốn tiếng đồng hồ!