Đặng Đại Cốc dẫn theo mấy cảnh sát khác từ đồn, trong ánh mắt lo lắng của Đặng Mãn Căn, lần lượt đẩy cửa từng phòng. Nhà Đặng Mãn Căn nghèo nàn, dù con gái gả về thị trấn thường xuyên trợ cấp, nhưng vẫn chẳng có gì đáng giá, trong nhà ngoài chiếc giường đất chỉ có vài cái hòm, hoàn toàn không có chỗ nào có thể giấu người.
Chỉ trong vài phút, tất cả cảnh sát đều thất vọng quay lại, báo cáo với Thi Tất Thắng.
“Không có!”
“Báo cáo sở trưởng, không phát hiện thấy gì.”
“Không thấy Triệu Thanh Dao.”
“Dưới hầm thì sao? Đã tìm chưa?”
“Chỉ toàn là rau dự trữ, không có người.”
Ban đầu Triệu Trường Canh cứ tưởng chỉ cần đến nhà Đặng Mãn Căn là có thể tìm được con gái, không ngờ lại chẳng tìm thấy gì, lòng ông ấy trống rỗng, cảm giác nghẹn ngào khó thở, chỉ còn biết nhìn Triệu Hướng Vãn cầu cứu.
Triệu Hướng Vãn đứng bên cạnh Thi Tất Thắng, lặng lẽ quan sát dáng vẻ hung hãn của Đặng Tuyết Dân.
Đặng Tuyết Dân có mí mắt trễ nải, đuôi mắt cụp xuống, tạo thành đôi mắt “tam giác” đặc trưng, lông mày rậm, đuôi tỏa ra như cái chổi, gương mặt trông không có vẻ gì là người lương thiện.
Đối diện với sự xông vào bất ngờ của cảnh sát, đẩy cửa kiểm tra, hắn ta không hề tỏ ra vội vàng, hai tay khoanh lại, dường như đã có chuẩn bị từ trước.
“Cô ấy đâu?” Thi Tất Thắng lấy tấm ảnh của Triệu Thanh Dao ra, giơ trước mặt Đặng Tuyết Dân.
Đặng Tuyết Dân mắt nheo lại, con ngươi đột nhiên giãn ra, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Sao bọn họ lại tìm đến đây? Chẳng phải chị mình đã nói, người bị lừa từ nơi xa hai nghìn cây số ở miền Nam đến đây, không ai có thể biết được sao? Trước tết sợ gia đình cô ấy tìm đến, mình còn đặc biệt bảo Thanh Dao viết một bức thư về nhà, sao cảnh sát lại tìm đến tận đây rồi!]
Đặng Tuyết Dân mím chặt môi, cứng cổ lắc đầu.
Đặng Mãn Căn không biết cảnh sát xông vào làm gì, lo lắng túm lấy tay bí thư: “Đại Cốc à, lúc nhỏ Tuyết Dân bị ngã gãy chân, đi lại không thuận lợi, không làm nổi việc đồng áng, cũng không thể ra thành phố làm công, một đời chỉ sống ở trong ngôi làng này thôi. Tôi bị đau chân mãn tính, mỗi khi đông đến chẳng thể xuống giường. Ông nói... ông thử nói xem, chúng tôi đi đâu mà tìm con gái bên ngoài đây? Các ông có nhầm lẫn không?”
[Trời ơi, đúng là họa vô đơn chí mà! Mình suốt ngày nằm trên giường, ăn uống đi lại đều phải giải quyết trong một phòng, sắp tết đến nơi rồi, sao đột nhiên lại có cả đám công an xông vào nhà thế này? Đúng là số khổ mà.]
Nghe tiếng than thở của Đặng Mãn Căn, Triệu Hướng Vãn đưa ánh mắt sang Đặng Tuyết Dân, trong lòng anh ta hoàn toàn im lặng như chết.
Có lẽ vì từ nhỏ đã khuyết tật, Đặng Tuyết Dân nghe nhiều lời chế giễu, mỉa mai, tính cách trở nên cố chấp. Giống như Đặng Tuyết Phương, một khi đã quyết định, tâm hồn như vỏ sò khép chặt, không thể mở ra được.
Nhà cũ của họ Đặng được xây bằng gạch đất dày, có ba gian, hai gian phòng ngủ, một gian bếp. Hai phòng ngủ lần lượt do Đặng Mãn Căn và Đặng Tuyết Dân ở, đều có giường đất, trong nhà ấm áp.
Góc tường đặt hai chiếc hòm gỗ đàn hương cũ, bên trong đựng quần áo cũ, không thể giấu người.
Trong bếp có củi đang cháy trong lò, một chiếc bàn nhỏ sơn đen, một tủ chén bát, hai chiếc ghế dài, một vại nước, ngoài ra không có gì khác.
Nhà Đặng Mãn Căn là hộ nghèo nhất thôn, chỉ có ngần ấy chỗ, muốn giấu người cũng rất khó khăn.
Mặt Thi Tất Thắng đanh lại, tiếp tục hỏi Đặng Tuyết Dân: “Chị anh nói, cô gái này là do cô ta mang từ miền Nam về. Nói! Anh đã giấu cô ta ở đâu?”
Giọng Đặng Tuyết Dân khàn khàn: “Là chị tôi mang đến, anh cứ hỏi chị ấy mà lấy.”
Sự việc rơi vào bế tắc.
Triệu Thanh Dao bị Đặng Tuyết Phương mang từ miền Nam ra Bắc, có người đã nhìn thấy hai người ăn mì cùng nhau. Nhưng Đặng Tuyết Phương lại cứng rắn, chỉ thừa nhận đã ăn mì với Triệu Thanh Dao, nhưng không thừa nhận đã lừa cô ấy về nhà mình.