Triệu Hướng Vãn nào để hắn ta có cơ hội thoái lui, bước lên một bước, nắm chặt lấy cánh tay hắn ta.
Đặng Tuyết Dân đột ngột giơ tay, đẩy mạnh Triệu Hướng Vãn ra.
"Bịch!"
Triệu Hướng Vãn ngã xuống đất, một cơn đau nhói chạy dọc xương cụt khiến cô nhăn mặt, rên lên một tiếng.
Lao Chí Duệ giận dữ, cùng Thi Tất Thắng một trái một phải, đồng thời ra tay.
Vai của Đặng Tuyết Dân bị hai người giữ chặt, hai tay bị bẻ ra sau lưng, hắn ta vừa hét lớn vừa vùng vẫy kịch liệt: "A...A..."
Tiếng hét của hắn ta đầy sự nhục nhã và không cam lòng, Đặng Mãn Căn nghe mà lòng đau như cắt, lao tới định kéo lại, nhưng bị Đặng Đại Cốc kéo lại. Thân thể Đặng Mãn Căn yếu ớt, không sao giằng ra khỏi Đặng Đại Cốc, tức giận dậm chân: "Đại Cốc, Đại Cốc, sao ông lại để họ bắt nạt Tuyết Dân nhà tôi như vậy?"
Triệu Hướng Vãn ngồi trên sàn nhà, nhịn đau nói: "Sở trường Thi, anh kiểm tra cánh tay trái của hắn đi."
Thi Tất Thắng vén tay áo Đặng Tuyết Dân lên, đập vào mắt là dấu răng xanh tím!
Chưa đợi ai kịp hỏi, Đặng Tuyết Dân đã nghiến răng, gân cổ lên cãi: "Tao tự cắn! Chính tao tự cắn đấy! Ông đây thích tự cắn mình, không được à?!"
Trong đầu Thi Tất Thắng lóe lên một ý nghĩ xấu: Không lẽ là cưỡng h.i.ế.p không thành, Đặng Tuyết Dân đã g.i.ế.c người diệt khẩu rồi sao? Nếu đúng như vậy, thì có lẽ t.h.i t.h.ể đã bị xử lý rồi, bảo sao không tìm thấy người trong nhà!
Thi Tất Thắng nghiêm giọng hỏi: "Ai cắn? Người đâu rồi?"
Đặng Tuyết Dân nghiến răng, nghếch cổ, mặt đầy vẻ không hợp tác.
[Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, dám cắn tao, tao đã bóp c.h.ế.t mày, sau đó nhốt trong hầm ngầm, xem mày còn cứng được đến bao giờ!]
Hầm ngầm!
Không phải là hầm cất rau thường ngày.
Cuối cùng cũng mở được cánh cửa lòng của Đặng Tuyết Dân, hé lộ ra manh mối then chốt này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn chống tay đứng dậy, ánh mắt đảo qua mặt đất trong phòng ngủ của Đặng Tuyết Dân. Mặt đất đóng chặt, trên lát gạch dày, không nhìn ra chút dấu vết nào.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lấp lánh, từ từ tìm kiếm trên mặt đất từng tấc một.
Ánh mắt của cô để ý đến từng động tác nhỏ của Đặng Tuyết Dân.
Đặng Tuyết Dân nhận ra động tác của Triệu Hướng Vãn, tim đập thình thịch.
[Cô ta phát hiện ra gì rồi? Con nhỏ này phát hiện ra gì rồi? Nó có độc à, sao cái gì cũng biết thế! Sao nó biết tay mình bị cắn, sao nó biết chứ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ có thần thánh linh thiêng thật sao!]
Thi Tất Thắng là cảnh sát giàu kinh nghiệm, nhìn thấy phản ứng của Đặng Tuyết Dân liền biết không ổn, nghiêm mặt giữ chặt Đặng Tuyết Dân, quát lớn: "Ngoan ngoãn chút!"
Ánh mắt Đặng Tuyết Dân đầy vẻ lảng tránh, không tự chủ được mà liếc về phía rương gỗ trong góc tường.
Triệu Hướng Vãn từ dưới đất đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía góc tường.
Tim Đặng Tuyết Dân đập càng lúc càng nhanh. Muốn ngăn cản nhưng hiện giờ cả người bị Thi Tất Thắng giữ chặt, cánh tay bị bẻ ngược chỉ cần động đậy là đau ngay, căn bản không cách nào di chuyển cơ thể.
Triệu Hướng Vãn trước mặt mọi người, mở nắp rương gỗ.
Lao Chí Duệ không hiểu gì, chiếc rương này anh ta đã kiểm tra qua rồi, chỉ có vài bộ quần áo cũ, mốc ẩm, căn bản không thể giấu người. Nếu Triệu Thanh Dao không thể trốn trong rương, vậy Triệu Hướng Vãn đi tới mở nắp là để làm gì?
Triệu Hướng Vãn từ từ lấy từng bộ quần áo ra khỏi rương, động tác của cô cực kỳ chậm rãi, thông thả.
[Đừng, đừng lấy tiếp nữa! Đừng!]
Cuối cùng cũng đợi được câu nói này, Triệu Hướng Vãn tăng tốc độ, ném hết quần áo sang một bên. Cô để ý thấy hai bộ quần áo ở mép có dính bùn, trong rương còn bốc lên mùi đất đậm đặc.
Tấm đáy của rương hiện ra.
Triệu Hướng Vãn cúi người xuống, vươn hai tay, nhẹ nhàng lật tấm ván gỗ lên.
Một luồng mùi tanh tưởi ập vào mặt.
Một miệng hố tối đen xuất hiện trước mắt mọi người.
“A..." Một tiếng thét thảm thiết vang lên.