Triệu Hướng Vãn đã rất lâu chưa gặp đội trưởng Hứa, thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, chân mày nhíu lại thành một đường, cô cảm thấy rùng mình: "Xảy ra chuyện gì sao ạ?"
Hứa Tung Lĩnh từng nghe vợ mình nói gần đây Triệu Hướng Vãn đang bận viết luận văn, nên không làm phiền cô. Hôm nay hiếm khi cô chủ động hỏi, nên anh ta nhanh chóng kể vụ án làm anh ta đau đầu gần đây.
Gần đây thành phố Tinh xuất hiện mấy án mạng g.i.ế.c người, tất cả nạn nhân đều là tài xế lái xe riêng.
Thi thể đầu tiên được phát hiện vào đầu tháng hai năm nay, trên đầu t.h.i t.h.ể có chục vết thương, trên lưng cũng có vết đ.â.m không đồng nhất. Người c.h.ế.t là một tài xế taxi, chiếc xe của anh ta không tìm thấy.
Thi thể thứ hai được phát hiện bị siết cổ đến chết, phát hiện ở vùng đất hoang gần vườn trái cây ăn quả, nạn nhân là một thương nhân, chiếc xe con màu xanh Nhật Bản của anh ta bị mất.
Vào cuối tháng ba, lại phát hiện một t.h.i t.h.ể ở núi Lạc Hà phía đông thành phố, là một tài xế trong đội xe của tỉnh ủy, chiếc xe quốc sản của anh ta cũng bị mất. Nạn nhân bị đánh đập, màng nhĩ bị thủng, xương sườn gãy, lá lách xuất huyết, trên người đầy thương tích.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tài xế ở thành phố Tinh ai nấy đều lo sợ, sợ có ngày bị người g.i.ế.c rồi vứt xác ở nơi hoang dã. Có người nói đây là trả thù, có người nói là cướp tiền, lại có người cho rằng oan hồn đòi mạng, mỗi người một ý kiến. Cục công an thành phố rất coi trọng, tổ chức một tổ chuyên án, giao cho Hứa Tung Lĩnh toàn quyền phụ trách, ra lệnh phải phá án trong vòng một tháng, áp lực rất lớn.
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn hỏi: "Có đầu mối gì không?"
Hứa Tung Lĩnh lắc đầu thở dài: "Không có. Hiện tại chẳng có manh mối gì. Quan hệ xã hội của các nạn nhân đều đã được điều tra, không có gì đáng ngờ."
Đối mặt với tình huống thế này, Triệu Hướng Vãn cũng không có cách nào. Cô có thể đọc suy nghĩ, nhưng chỉ có tác dụng với người sống chứ không thể khiến xác c.h.ế.t nói chuyện. Nếu như ngay cả đội trưởng Hứa cũng không tìm ra được nghi phạm thì cô cũng không giúp được gì.
Hứa Tung Lĩnh hỏi cô: "Viết xong luận văn rồi sao?"
Triệu Hướng Vãn gật đầu.
"Gần đây còn nhiều môn học không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khá ổn. Chiều thứ năm em không có tiết."
"Vậy... em quay về tổ trọng án tiếp tục thực tập được không? Tôi sẽ nhờ cục công an làm giấy chứng nhận xin nghỉ cho em."
Triệu Hướng Vãn suy nghĩ một lát rồi đồng ý: "Được ạ!"
Hứa Tung Lĩnh cuối cùng cũng nở nụ cười, gương mặt hết u ám: "Có em, tôi cảm thấy việc phá án có hy vọng."
Triệu Hướng Vãn nói: "Lý thuyết của em thật ra chỉ hữu dụng trong quá trình thẩm vấn thôi. Còn trong lĩnh vực hình sự thì em là tay ngang."
Hứa Tung Lĩnh vẫy vẫy tay: "Đừng lo, em cứ thoải mái mà làm, tôi hỗ trợ em. Đưa em vào đội trọng án, dù sao tôi cũng coi như thầy của em, kỹ thuật điều tra... tôi sẽ dạy em."
Cứ như vậy, chiều thứ năm Triệu Hướng Vãn đến phòng làm việc của tổ trọng án của cục Công an thành phố.
Vừa vào phòng làm việc, tất cả mọi người lập tức reo hò.
"Triệu Hướng Vãn, em tới rồi!"
"Em không đến thì Quý Chiêu cũng không tới, chán muốn chết."
"Đúng vậy! Ngay cả cơm căng tin cũng chẳng ngon miệng nữa."
Triệu Hướng Vãn nhìn quanh, lúc này mới phát hiện chiếc bàn ở góc phòng mà Quý Chiêu thường ngồi trống trơn, cây trầu bà trên tủ hồ sơ cũng hơi ngả vàng.
Triệu Hướng Vãn lắc đầu, khẽ cười.
Quý Chiêu là họa sĩ vẽ chân dung tội phạm không có trong biên chế, không bị ràng buộc bởi kỷ luật của Cục Công an thành phố, lúc tới lúc không tới. Chắc là thấy Triệu Hướng Vãn không tới, chẳng có ai nói chuyện nên làm ổ trong nhà vẽ tranh rồi.
Hứa Tung Lĩnh chính thức tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi chiều thứ tư đến hết chủ nhật, trong hai ngày rưỡi, Triệu Hướng Vãn sẽ đến đây thực tập. Mọi người hãy chào đón!"