Con đường mà anh ta đi qua có đèn đường rất sáng, giao thông thuận lợi, thời gian xảy ra vụ án không có tai nạn hay xung đột nào, khả năng gặp phải chướng ngại vật hay gây tai nạn là rất thấp. Vậy thì, lý do gì đã khiến một người cẩn thận như Vương Đức Đường, đang vội đến nhà khách Ủy ban Xây dựng vào lúc 8 giờ 45 phút lại dừng xe, cho người lạ lên xe?
"Sau khi bà lên xe, trạng thái của Vương Đức Đường thế nào?"
Gặp Triệu Hướng Vãn ở phòng họp tòa nhà hành chính của Nhà máy Cơ khí tỉnh, nghe cô lạnh lùng hỏi những câu này, trong lòng Ngụy Mỹ Hoa ngũ vị tạp trần. Cô gái trước mặt trông giống Triệu Thanh Vân đến bảy phần, chính là m.á.u mủ ruột thịt của bà ta. Nhưng giờ đây cô lại mặc đồng phục ngồi đối diện, trong mắt không có lấy một chút ấm áp.
Tết năm 1992, Ngụy Mỹ Hoa với Triệu Thanh Vân trải qua không mấy thoải mái. Sau vụ án Ông Bình Phương, uy tín của Triệu Thanh Vân ở tỉnh ủy giảm xuống, mặc dù không bị khai trừ khỏi đảng nhưng ông bị giáng chức và điều đi công tác ở thành phố Thẩm Quyến, rời khỏi trung tâm quyền lực, con đường làm quan coi như chấm dứt. Tuy Ngụy Mỹ Hoa làm việc ở nhà máy Cơ khí tỉnh nhưng rõ ràng cảm nhận được lãnh đạo soi mói bà ta ngày càng nhiều, không còn nhàn nhã đánh mạt chược, sống qua ngày như trước đây.
Không biết tại sao, Ngụy Mỹ Hoa luôn có một chút ác cảm với Triệu Hướng Vãn, bà ta cảm giác như từ khi gặp cô, mọi chuyện đều không suôn sẻ.
"Bình thường thôi, không khác mọi khi." Ngụy Mỹ Hoa thờ ơ trả lời. Bởi vì cái c.h.ế.t của tài xế Vương mà bà ta đã bị thẩm vấn đến năm lần, những câu hỏi này bà gần như đã thuộc lòng.
[Trạng thái như thế nào? Có thể như thế nào được chứ? Một chàng trai khỏe mạnh ngoài hai mươi, đi đến đâu mà chẳng được yêu thích? Năm xưa Triệu Thanh Vân cũng vậy, lúc tôi nhìn thấy còn hơi ngại ngùng, đôi mắt phượng đẹp tựa như những vì sao trên trời, khiến người ta mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên.]
Triệu Hướng Vãn nhận ra được sự khác thường, cô đặt cuốn sổ ghi chép xuống: "Bà có nhỡ lúc đó anh ta mặc gì không?"
Ngụy Mỹ Hoa hỏi ngạc nhiên, trả lời thành thật: "Áo sơ mi trắng, áo khoác đen."
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: "Anh ta có cạo râu không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngụy Mỹ Hoa không hiểu ý cô, cẩn thận trả lời: "Có cạo."
"Bà có thấy tài xế Vương đẹp trai không?"
Ngụy Mỹ Hoa thấy cô hỏi như thế, cảm thấy như bị khiêu khích, mặt bỗng đỏ bừng. Triệu Hướng Vãn là con gái ruột của bà ta! Cô dám trước mặt bao nhiêu người mà hỏi những câu như vậy sao? Thật là quá bất lịch sự!
Hứa Tung Lĩnh nghiêm mặt: "Ngụy Mỹ Hoa, mời bà nghiêm túc trả lời câu hỏi của Triệu Hướng Vãn."
Ngụy Mỹ Hoa siết chặt tay, móng tay suýt nữa đã đ.â.m vào lòng bàn tay, cơn đau nhẹ nhàng truyền đến, bà ta nghiến răng trả lời: "Cũng... cũng được."
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, đối diện với bà ta: "Anh ta có giống Triệu Thanh Vân không?"
Ngụy Mỹ Hoa đột ngột đứng dậy, ghế ma sát trên nền đá mài phát ra âm thanh chói tai: "Cô hỏi những thứ gì vậy! Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là đi nhờ xe thôi, không liên quan gì đến cái c.h.ế.t của Tiểu Vương! Cô hỏi như thế này là đang sỉ nhục tôi, muốn tát nước bẩn lên người tôi sao?"
Triệu Hướng Vãn không bị sự kích động của Ngụy Mỹ Hoa làm ảnh hưởng, cô thản nhiên nói: "Có giống không?"
Ngực Ngụy Mỹ Hoa phập phồng, tức giận nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn. Bà ta biết, đứa con gái này sinh ra là để đòi nợ. Hôm nay Triệu Hướng Vãn đến đây là để làm nhục bà ta, trả thù việc bà ta đã vứt bỏ cô năm xưa!
Thế nhưng những lời này Ngụy Mỹ Hoa không có cách nào để nói ra. Bà ta không dám nhận Triệu Hướng Vãn, Triệu Hướng Vãn cũng chẳng thèm nhận bà. Bà ta không có mặt mũi để nói, cũng không dám nói.
Sự bình tĩnh của Triệu Hướng Vãn khiến Ngụy Mỹ Hoa dần dần khôi phục lý trí, bà ta quay mặt đi không muốn tiếp tục nhìn vào mắt cô, tức giận trả lời một câu: "Không giống!" Một người mặt vuông, một người mặt dài, một người mắt to hai mí, còn người kia là mắt phượng sắc sảo, chẳng giống chút nào.