Ngụy Mỹ Hoa càng nghĩ càng tức, không kìm được nỗi buồn mà khóc nức nở: "Sao số tôi lại khổ thế này..."
Triệu Thanh Vân không quan tâm đến vợ khóc, tâm trí hoàn toàn bị chuyện Triệu Hướng Vãn tham gia điều tra vụ án kéo đi. Vụ án tài xế liên tiếp bị g.i.ế.c rất được lãnh đạo Tỉnh ủy quan tâm, thành phố cũng rất chú trọng, yêu cầu thành lập tổ chuyên án, giải quyết trong vòng một tháng. Với trọng lượng của vụ án này, không ngờ Triệu Hướng Vãn là sinh viên còn đang học ở Học viện Công an, lại có thể tham gia, còn thẩm vấn chính.
Trong lòng Triệu Thanh Vân cảm thấy rất khó chịu.
Triệu Hướng Vãn một lần nữa dùng thực lực để chứng minh, năng lực của cô còn vượt trội hơn nhiều cảnh sát khác, nếu không thì làm sao cô được Hứa mặt đen nhìn trúng, luôn đưa cô theo, cho cô tham gia điều tra các vụ án lớn.
Một người ưu tú như vậy, rõ ràng là con gái ruột của ông, lại không chịu nhận ông!
Tiếng khóc của Ngụy Mỹ Hoa khiến Triệu Thanh Vân cảm thấy bực bội, ông nhẫn nại hỏi: "Con bé hỏi cô vấn đề gì?"
Mặt Ngụy Mỹ Hoa đỏ lên, liếc mắt xuống dưới sàn, ấp úng: "Nó chỉ nghe theo lời người khác, cho rằng tôi và Tiểu Vương có quan hệ không chính đáng, đúng là nực cười!"
Đôi mắt Triệu Hướng Vãn giống như có thể nhìn thấu lòng người hiện lên, Triệu Thanh Vân nhìn Ngụy Mỹ Hoa sâu sắc: "Tốt nhất là cô và cậu ta không có gì cả!”
Ngụy Mỹ Hoa bị ánh mắt của ông làm tổn thương, nước mắt lập tức ngừng lại, hét lên: "Ông có tư cách gì mà nghi ngờ tôi? Ông đã làm những chuyện xấu hổ kia mà còn dám nghi ngờ tôi sao? Mình bẩn nên nhìn ai cũng thấy bẩn!"
Hai vợ chồng lại bắt đầu cãi nhau.
Ngoài cửa, Triệu Thần Dương nghe thấy tiếng động thì dừng bước.
Bố sắp chuyển công tác đến thành phố Thẩm Quyến, Ngụy Mỹ Hoa nhìn ai cũng không vừa mắt, đã sa thải hai người giúp việc, bầu không khí trong nhà rất tồi tệ. Trước đây, dù bọn họ ai cũng bận rộn nhưng vẫn tin tưởng nhau, giờ đây gia đình này không còn hòa thuận, thoải mái, Triệu Thần Dương không biết mình muốn đi đâu.
Hao tổn tâm sức vì giữ lại gia đình này, trở thành con của Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, sống cuộc sống của một tiểu thư nhà quan, mặc những bộ quần áo đẹp, ăn những món ăn phong phú, ở trong ngôi nhà cao cấp, học ở trường tốt nhất, có thực sự tốt hơn so với việc ở lại quê không?
Nghĩ đến việc về quê sau tám năm xa cách, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc vui mừng đến rơi nước mắt, hai người nhiệt tình, quan tâm hỏi han cô ta, trong lòng Triệu Thần Dương vẫn có chút d.a.o động.
Nhưng một khi đã làm thì không thể quay đầu lại.
Nếu như không được vào thành phố thì sao cô ta có thể học đại học? Sao có thể kết hôn với Từ Thanh Khê? Sao có cơ hội trở thành người giàu? Phải chăng giống như những cô gái trong làng, sau khi tốt nghiệp trung học thì đi làm, rồi đến tuổi thì kết hôn với người đàn ông ở quê và sinh con? Thật là ghê tởm!
Nghĩ tới đây, Triệu Thần Dương hít sâu một hơi, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tiếng cãi nhau dừng lại, Triệu Thanh Vân với Ngụy Mỹ Hoa cùng nhìn Triệu Thần Dương ở cửa.
Mặt Triệu Thanh Vân âm trầm không nói gì.
Ngụy Mỹ Hoa tức giận nói: "Hôm nay ở trường không có việc gì sao? Con quay về làm gì?"
Triệu Thần Dương cười lấy lòng: "Bố, mẹ, chủ nhật là sinh nhật dì Chu, bác Từ nói muốn mời khách đến khách sạn Tứ Quý, hai người xem..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ Tuấn Tài là người sáng lập Tập đoàn Xây dựng Từ thị, chuyên nhận các công trình xây dựng tại thành phố Tinh, kiếm được rất nhiều tiền, đang trong thời kỳ thịnh vượng. Triệu Thanh Vân nghe nói đó là việc quan trọng, lập tức đáp: "Đây là chuyện tốt, ngày mai bố và mẹ con sẽ chuẩn bị quà. Nhân lúc bố còn ở thành phố Tinh, đi chúc mừng sinh nhật dì Chu."
Ngụy Mỹ Hoa liếc ông một cái: "Ông là người hay quên, sinh nhật của thông gia tương lai, sao tôi không chuẩn bị trước? Yên tâm, quà tôi đã mua sẵn rồi, ông chỉ cần xuất hiện đúng lúc là được."
Mây đen trên mặt Triệu Thanh Vân tản đi, ôm vai Ngụy Mỹ Hoa: "Nhà có một người vợ tốt.".
Cả hai nhìn nhau, mặc dù tâm tư mỗi người khác nhau, nhưng lúc này đã đạt được đồng thuận: Có thể đóng cửa cãi nhau, nhưng ở ngoài xã hội thì phải đóng vai vợ chồng ân ái.
Triệu Thần Dương thở phào nhẹ nhõm, cười đi đến gần, thân mật kéo cánh tay Ngụy Mỹ Hoa nói: "Mẹ, mẹ thật tốt. Tương lai con có gả đi rồi, vẫn sẽ hiếu thuận với mẹ."
Trong đầu Triệu Thanh Vân hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Hướng Vãn, hoàn toàn khác biệt với Triệu Thần Dương bây giờ đang nịnh nọt. Con gái ruột của mình có vẻ có khí khái và kiêu hãnh, điều này làm Triệu Thanh Vân có phần không ưa Triệu Thần Dương, nhưng ông không biểu lộ ra ngoài, chỉ mỉm cười nhẹ: "Thần Dương vẫn còn có lương tâm."
Nhà họ Triệu ở trụ sở của tỉnh ủy, mỗi người đều nỗ lực đóng vai của mình. Còn Triệu Hướng Vãn đang cùng các đồng nghiệp trong tổ trọng án truy tìm hung thủ.
Đội phòng chống mại dâm không cung cấp được thông tin hữu ích nào, Hứa Tung Lĩnh cảm thấy hơi thất bại.
Tuy nhiên, họ đã đưa ra một ý nghĩ: câu cá.
Nếu biết chắc nhóm hung thủ sử dụng mỹ nhân kế, nhắm vào những tài xế nam đi một mình, vậy cử người giả làm tài xế, làm mồi nhử.
Hứa Tung Lĩnh với Triệu Hướng Vãn cùng nhìn về phía Chu Phi Bằng.
Chu Phi Bằng lập tức hiểu, giơ tay xung phong nhân việc: "Để tôi."
Anh ta có xe riêng, kỹ năng lái xe tốt, thể lực tốt nên anh ta tình nguyện nhận nhiệm vụ này.
Tối thứ năm.
Tất cả tổ trọng án đều tăng ca.
Chu Phi Bằng lái chiếc xe Audi 100 màu đen do gia đình mua cho anh ta, lao nhanh trên đường Phát Triển. Anh ta mang theo bộ đàm, tim đập nhanh, hồi hộp nhìn về phía trước.
Hứa Tung Lĩnh dẫn đội theo sát phía sau, giữ khoảng cách 1km, dặn dò qua bộ đàm: "Đừng hoảng, đối phương không nhất thiết sẽ xuất hiện, cứ coi như mình là một cậu ấm đi dạo."
Giọng nói của Chu Phi Bằng hơi run: "Đội trưởng Hứa, tôi không lo lắng."
Năm nay Chu Phi Bằng 25 tuổi, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát ba năm, chưa lập gia đình, chưa có bạn gái. Gia đình anh ta khá giả, nhiều đồng nghiệp nữ thích anh ta, nhưng hiện tại anh ta vẫn chưa nhận ra, trong lòng chỉ có công việc. Không có kinh nghiệm tình cảm, lần đầu tiên được lệnh đón em gái, thực hiện nhiệm vụ câu cá, nói anh ta không hồi hộp là giả.
Hứa Tung Lĩnh: "Yên tâm, chúng tôi ở sau lưng cậu, nếu có chuyện gì thì gọi hỗ trợ ngay."
Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc ngồi trong xe của Hứa Tung Lĩnh. Bốn người Lưu Lương Câu, Ngải Huy, Hoàng Nguyên Đức và Chúc Khang lái một chiếc xe khác, giữ khoảng cách xa với Chu Phi Bằng.
Dưới bóng đêm mờ ảo, toàn bộ đội trọng án đều ra quân, thực hiện nhiệm vụ câu cá.