Triệu Hướng Vãn xua tay từ chối, không nhận.
Tay Chu Phi Bằng có chút ngứa ngáy, định giúp cô nhận thẻ, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Hứa Tung Lĩnh chặn lại. Anh ta cười ngại ngùng: "Hướng Vãn à, sau này nếu muốn ăn ở đây cứ tìm tôi, tôi sẽ đãi em."
Vừa dứt lời, Chu Phi Bằng đột nhiên phát hiện ra điều gì đó thú vị, giơ tay chỉ về phía Quý Chiêu: "Này, các cậu nhìn xem, cậu ấy lườm tôi kìa! Các cậu có thấy không? Quý Chiêu biết lườm người rồi!"
Quý Cẩm Mậu nghe vậy, đầy phấn khởi quay đầu nhìn con trai mình.
Quý Chiêu cúi đầu, không nói gì.
[Muốn đãi cô ấy à? Hừ!]
Triệu Hướng Vãn dường như thấy được chú chim sơn ca trên cành cây "chiếp" một tiếng, đôi mắt đen láy của nó chớp chớp rồi đảo ngược lại, biểu lộ sự bất mãn.
Quý Chiêu ngày càng trở nên sinh động. Triệu Hướng Vãn cố nhịn cười, giả vờ như không nhìn thấy cái lườm đầy trẻ con của anh dành cho Chu Phi Bằng.
Mặc dù không thấy được phản ứng của con trai nhưng Quý Cẩm Mậu vẫn rất vui mừng. Từ khi Quý Chiêu tham gia đội trọng án cùng Triệu Hướng Vãn, chứng tự kỷ của anh đã giảm đi rất nhiều. Khi nói chuyện với ông ấy, Quý Chiêu đã bắt đầu lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, và đôi khi còn lắc đầu từ chối, điều này là một tiến bộ rõ rệt!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó Quý Chiêu sẽ có thể sống như một người bình thường, thậm chí có thể lập gia đình. Nghĩ đến đó, lòng Quý Cẩm Mậu bừng lên hy vọng, ông ấy nhìn mọi người càng lúc càng cảm thấy hài lòng, thậm chí còn muốn mang tất cả những món ngon nhất của khách sạn lên bàn tiệc.
Sau vài chén rượu, Chu Phi Bằng rõ ràng đã xuống sức, còn Quý Chiêu vốn không thích tiệc tùng cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vì thế Hứa Tung Lĩnh đã đề nghị mọi người giải tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi mọi người đi qua sảnh lớn ở tầng một, một nhóm khách từ sảnh tiệc phía Tây bước ra. Hai nhóm người gặp nhau trong sảnh sáng rực rỡ ánh đèn, ánh mắt Triệu Hướng Vãn vô tình nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa đi cạnh một đôi vợ chồng trung niên, vừa đi vừa trò chuyện. Cô gái nhỏ nhắn Triệu Thần Dương mặc chiếc váy dài đỏ tươi, tay trái khoác tay một chàng trai trẻ cao ráo bảnh bao trong bộ vest, cả hai vừa bước đi vừa nói cười vui vẻ.
Lần nữa đối mặt với ba mẹ ruột và Triệu Thần Dương, nội tâm Triệu Hướng Vãn vẫn không hề gợn sóng.
Nói thật, nếu năm xưa cô được Triệu Thanh Vân đón về thành phố, cô e rằng sẽ không thích nghi được bằng Triệu Thần Dương.
Đầu tiên, cô bị đưa đến nhà họ Từ làm con gái nuôi suốt hai năm. Sau đó, khi nhà họ Từ đón con trai ruột về, họ lại trả cô về cho Triệu Thanh Vân, lấy cớ là muốn bù đắp cho cô nhưng thực chất chỉ là để lợi dụng mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Triệu và nhà họ Từ, nhằm củng cố lợi ích sâu rộng. Một cuộc hôn nhân không có tình cảm như vậy, liệu có hạnh phúc được không?
Ba mẹ ruột bỏ rơi cô ngay từ khi mới sinh ra, dù họ có tìm lại cô lúc 10 tuổi thì liệu tình cảm có thể sâu đậm đến đâu? Chắc chắn không thể bằng những ngày cô sống ở Triệu Gia Câu, nơi dù nghèo khó nhưng có bà cô, anh em họ và các anh trai luôn bên cạnh, mỗi bước đi đều chắc chắn và kiên định.
Giờ đây sự thật đã sáng tỏ, Triệu Thần Dương đã bồi thường hai nghìn, Triệu Thanh Vân cũng đưa mười ngàn để đền bù. Cuối cùng, dân làng Triệu Gia Câu đã cho cô một lời công bằng, từ nay hai bên không còn liên quan gì nữa, gặp lại nhau cũng chỉ là người dưng.
Thế nhưng, đời có rất nhiều chuyện kỳ lạ, trong khi Triệu Hướng Vãn đã buông bỏ tất cả, thì kẻ hưởng lợi là Triệu Thần Dương lại vẫn còn ôm hận trong lòng.
Triệu Thần Dương ngẩng đầu lên, qua đám đông, ánh mắt cô ta chạm vào ánh mắt Triệu Hướng Vãn, nụ cười trên mặt bỗng trở nên cứng đờ. Nhớ lại chuyện bí mật của mình bị Triệu Hướng Vãn vạch trần, lòng cô ta không khỏi lo lắng, sợ rằng sẽ lại bị Triệu Hướng Vãn kéo ra ngoài nói chuyện.
Nhưng đó không phải là nói chuyện đơn thuần, mà là thẩm vấn thì đúng hơn!
Triệu Thần Dương muốn né tránh, nhưng lại không thể trốn được. Người đàn ông bên cạnh cô ta cũng nhìn thấy Triệu Hướng Vãn theo hướng ánh mắt của đối phương, nhẹ nhàng hỏi: "Trần Dương, em quen người đó sao?"
Triệu Thần Dương ấp úng đáp: "À... có quen."