Chu Kinh Dung nhiệt tình bưng tới một chén canh gà hầm thiên ma: "Hôm nay ông mệt rồi phải không? Uống chút canh bổ nhé." Chu Kinh Dung quê ở Quảng Đông, nấu canh rất ngon.
Ngửi thấy mùi thơm của canh gà, sắc mặt của Từ Tuấn Tài dịu đi một chút, ông ta dập tắt điếu thuốc trong tay, cúi đầu uống một ngụm: "Kinh Dung, may mà còn có bà, gần đây tôi thật sự quá mệt mỏi."
Chu Kinh Dung ngồi bên cạnh ông, tay xoa bóp vai cho ông ta rồi dịu dàng nói: "Thấy ông căng thẳng quá, nên tôi đã cho thêm chút thiên ma vào. Đừng lo lắng, chuyện gì rồi cũng sẽ được giải quyết thôi."
Từ Tuấn Tài được bà ta phục vụ rất thoải mái, thở dài một tiếng: "Hầy... Không biết gần đây có gì không ổn, dự án lớn ở huyện Châu mất rồi cũng thôi đi, nhưng nếu không xử lý tốt chuyện thuế và vụ trạm kiểm tra chất lượng thì công ty sẽ rất rắc rối."
Sau khi kết hôn, Chu Kinh Dung không đi làm, không thể đưa ra ý kiến gì, chỉ biết an ủi ông ta: "Xe đến chân núi ắt sẽ có đường, không sao đâu."
Nghe những lời an ủi sáo rỗng này, sự bực bội trong lòng Từ Tuấn Tài lại trỗi dậy. Công việc kinh doanh của ông ta ngày càng lớn, tầm nhìn cũng ngày càng cao. Trước đây, Chu Kinh Dung quán xuyến việc nhà rất chu đáo, khiến ông ta mỗi khi về nhà đều cảm thấy thư thái, ông ta cảm thấy mình rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ công ty xảy ra vấn đề, cần người đưa ra ý kiến, Chu Kinh Dung lại trở nên vô dụng.
Từ Tuấn Tài đột ngột đứng dậy: "Thôi, tôi quay lại công ty đây." Nói xong, ông ta cầm cặp, lấy chìa khóa xe, mở cửa rời đi.
"Rầm!" Một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Chu Kinh Dung ngơ ngác nhìn đôi tay mình, rồi nhìn chén canh gà thiên ma trên bàn trà, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Từ Tuấn Tài vừa ra khỏi nhà, gió đêm thổi tới khiến đầu óc ông ta tỉnh táo hẳn.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho con trai Từ Thanh Khê: “Có phải trong phòng ký túc xá của con có một bạn học họ Cố, là người ở thành phố Châu không?”
Lúc Từ Thanh Khê bị chú quản lý ký túc xá gọi xuống nghe điện thoại, thật ra trong lòng có hơi kháng cự. Bây giờ đã gần mười giờ, gần đến giờ ký túc xá tắt đèn, cũng sẽ không ai tìm anh ấy vào giờ này. Chỉ có ba anh ấy mới lên cơn, gọi điện thoại cho anh ấy mọi lúc mọi nơi, thỏa mãn ham muốn kiểm soát hành động của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng Từ Thanh Khê từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ là một người hiểu chuyện, lễ phép, vậy nên anh ấy cũng không biểu đạt sự bất mãn của mình, trả lời đàng hoàng: “Dạ, là Cố Tinh, cậu ấy là người thành phố Châu.”
“Ba nghe nói gia đình cậu ấy làm bên ngành xây dựng à?”
“Dạ đúng rồi.”
“Ba của cậu ấy tên gì?”
“Con không biết.”
Từ Tuấn Tài rất không hài lòng với câu trả lời của con trai, không nhịn được hỏi: “Đây đều là các mối quan hệ sau này của con đấy, sao có thể không thăm dò vậy chứ? Cậu ấy có đang ở ký túc xá không?”
Từ Thanh Khê không biết nói dối: “Có ạ.”
“Con bảo cậu ấy ra nghe điện thoại đi, ba phút sau ba sẽ gọi lại.” Nói xong, Từ Tuấn Tài cũng không nói gì thêm, cúp máy.
Trong lòng Từ Thanh Khê dâng lên những cảm xúc không thể giải thích được, anh ấy muốn chết, muốn nổi loạn, muốn nổi giận.
Người ba ruột này của Từ Thanh Khê, trước năm anh ấy mười lăm tuổi đều không hoàn thành đúng nghĩa vụ nuôi dưỡng. Nhưng sau khi mẹ anh ấy qua đời, ông ta nhận cậu về nuôi dưỡng, đào tạo Từ Thanh Khê trở thành người thừa kế.
Không ai từng hỏi qua ý kiến của anh ấy, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng rõ ràng.
Trước khi qua đời, mẹ đã không ngừng kéo tay anh ấy, rưng rưng dặn dò: “Ba con không có con cái, bây giờ sự nghiệp của ông ấy thành công, có thể hỗ trợ con tiếp tục đi học, cũng có thể giúp con có chỗ đứng trong xã hội này. Mẹ biết con hận ông ấy, nhưng… dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con. Con cứ yên tâm, ông ấy đã đảm bảo với mẹ, sau này ông ấy sẽ đền bù lại thật tốt, sẽ yêu thương con. Thanh Khê, con nghe lời mẹ, đi theo ông ấy đi.”
Sau khi Từ Tuấn Tài lo hậu sự cho Mai Tâm Tuệ xong xuôi, ông ta đưa Từ Thanh Khê đến thành phố Tinh, trịnh trọng giới thiệu với tất cả mọi người xung quanh: “Đây là con trai tôi.” Lời nói của ông ta mang theo vẻ vừa khoe khoang lại vừa đắc ý, còn có vẻ vui mừng không thể nói rõ thành lời. Ông ta và Chu Kinh Dung không có con, cũng may Mai Tâm Tuệ đã để lại cho ông ta một đứa con, không những thế còn nuôi dạy tốt như vậy.