Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 275: Hình Tượng Lạnh Lùng Của Thanh Khê Đâu Rồi?





"Tuy tập đoàn xây dựng Từ Thị có quy mô lớn, chiếm giữ một nửa các dự án xây dựng ở tỉnh Tương, nhưng dù sao cũng là doanh nghiệp lao động, lợi nhuận không cao. Nghe nói thành phố Thâm ở phía Nam đang dẫn đầu cải cách, quyền sử dụng đất quốc gia có thể được chuyển nhượng, các công ty bất động sản từ khắp nơi nở rộ, tôi muốn sang đó xem sao, làm quen với quy trình. Nếu có thể làm được, tôi sẽ cùng với Cố Chi Tinh mở một công ty bất động sản, mua đất, xây nhà rồi bán lại, chắc chắn lợi nhuận sẽ cao hơn so với công ty xây dựng như Từ thị hay Cố thị."

Triệu Hướng Vãn cũng không hiểu khác biệt giữa công ty bất động sản và công ty xây dựng, nhưng thấy Mai Thanh Khê thoát khỏi Từ Tuấn Tài và tự lập nghiệp, cô rất ủng hộ: "Tốt."

Nhà hàng không đông lắm, tốc độ lên thức ăn của bà chủ rất nhanh. Mai Thanh Khê gắp một miếng thịt xào ớt, định bỏ vào bát của Triệu Hướng Vãn: "Tôi nhớ hồi trước cậu thích món này nhất, không biết giờ có thay đổi không?"

Triệu Hướng Vãn không quen với sự thân mật như này, cô đặt tay lên bát cơm, nhíu mày lại, giọng mang theo chút kháng cự: "Mai! Thanh! Khê!"

Mai Thanh Khê lắc đầu bất lực, gắp đồ ăn vào bát mình: "Được được được, tôi biết cậu không thích người khác gắp đồ ăn cho, nhưng lần này khó lắm mới có cơ hội ăn cùng cậu mà."

Triệu Hướng Vãn "ừ" một tiếng, yên tâm ăn cơm.

Mai Thanh Khê nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, không hiểu sao trong lòng cảm thấy bình yên hạnh phúc, có cảm giác như trở lại quá khứ. Bình thường anh ấy rất ít nói, nhưng lúc này anh ấy đã mở miệng, từ việc thi đại học, chọn chuyên ngành, đến chuyện phòng ký túc xá, không bỏ sót chi tiết nào.

Cố Chi Tinh ở bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, hình tượng lạnh lùng của Thanh Khê đâu rồi? Sao vừa gặp Triệu Hướng Vãn liền biến thành một người nói nhiều thế này?

Nói đến cuối, Mai Thanh Khê hơi khát, cầm ly bia uống một ngụm lớn, nhưng không may bị sặc, dẫn đến một trận ho dữ dội.

Triệu Hướng Vãn nhận thấy anh ấy đã dồn nén rất nhiều, hiếm khi được thả lỏng, nên cô không ngắt lời anh ấy, chỉ thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Thấy anh ấy ho, cô đẩy ly trà trước mặt anh ấy.

Mai Thanh Khê uống một ngụm trà rồi bỗng nhiên sững người, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt lưng tròng: "Hướng Vãn, nếu như mẹ tôi còn sống thì tốt biết bao."

Ký ức dừng lại ở sáu năm trước, vào một cuối tuần sau khi khai giảng tháng 9.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...Ký túc xá giáo viên ở trường trung học Hoàng Điền Hương, Mai Tâm Huệ - mẹ Mai Thanh Khê - nắm tay cô, mỉm cười nói với anh ấy: "Con bé tên là Triệu Hướng Vãn, là học sinh của mẹ."

Mai Thanh Khê dịu dàng nói với Triệu Hướng Vãn: "Triệu Hướng Vãn, chào cậu."

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách của cô phản chiếu hình ảnh của Mai Thanh Khê và Mai Tâm Huệ, gió mát mùa hè thổi vào từ cửa, thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

[Lúc đó chỉ nghĩ mọi thứ là bình thường.]

[Mình và Triệu Hướng Vãn đã trưởng thành nhưng mẹ đã mất.]

[Những điều tốt đẹp đó không bao giờ lặp lại nữa.]

Nghe những lời cảm thán trong lòng của Mai Thanh Khê, Triệu Hướng Vãn than nhẹ. Quá khứ không thể níu kéo, chỉ hy vọng Mai Thanh Khê không làm cô giáo Mai thất vọng.

Mai Thanh Khê cầm chén trà, từ từ áp vào trán, cảm giác ấm áp khiến anh ấy nhớ mẹ mình đến đỉnh điểm, giọng anh ấy run rẩy: "Hướng Vãn, cảm ơn cậu." Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, đã cho tôi dũng khí phản kháng, khiến tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Tình cảm mãnh liệt như vậy khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy áp lực, cô quay sang nhìn Cố Chi Quang: "Câu lạc bộ thám tử của cậu đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ?"

Cố Chi Quang cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, anh ấy kể về chuyện gần đây: "Bạn cùng phòng của tôi, Giả Tuấn Nam, bạn gái của cậu ấy đột nhiên mất tích, ba ngày nay không có tin tức gì."

Triệu Hướng Vãn ngồi trong quán nhỏ nghe Cố Chi Quang kể về tình tiết rõ ràng của vụ án mất tích, sắc mặt Triệu Thần Dương trắng bệch đứng bên ngoài cửa tiệm, không ngừng nhìn chằm chằm về chiếc bàn náo nhiệt ở trong.

Chủ tiệm nhiệt tình tiến lên chào hỏi: “Bạn học, đến ăn cơm sao?”

Triệu Thần Dương cũng không để ý đến chủ quán, bước vào trong đi thẳng tới bàn của Mai Thanh Khê, run rẩy kêu gào: “Anh Thanh Khê…”