Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 283: Trạm Hiểu Lan Có Về Nhà Hay Không?





Triệu Hướng Vãn nói: “Cậu đến tìm Cố Chi Quang hỗ trợ điều tra là vì nghi ngờ cô của Hiểu Lan sao?”

Giả Tuấn Nam gật đầu: “Đúng! Hoàn toàn không có chuyện bảy trăm tệ bị trộm gì cảm tôi nghi ngờ đây cũng là do cô của Hiểu Lan bịa ra. Tôi từng nghe Hiểu Lan nói, tính tình của người cô đó không tốt, lúc còn trẻ bị đàn ông bắt nạt, kể từ đó không tin tưởng vào tình yêu nữa, cũng không tin tưởng đàn ông nữa, và thường xuyên nói “đàn ông chẳng có gì tốt đẹp cả”. Bà ấy nuôi nấng Hiểu Lan, vốn là muốn cô ấy sẽ chăm sóc cho mình khi về già, rất phản đối việc cô ấy yêu đương. Hiểu Lan và tôi quen nhau một năm, nhưng chẳng hề có ý công khai, nói rằng sợ bà ấy tức giận, sẽ đuổi cô ấy về quê.”

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn hơi nheo lại, rơi vào trầm tư.

Một người cô mạnh mẽ, bị tổn thương tình cảm, căm ghét tất cả đàn ông trên thế giới này sẽ bày tỏ ác ý đối với việc cháu gái mình chuẩn bị kết hôn sao?

Nếu như bà ta thật sự bị mất tài sản, thế tại sao lại không báo cảnh sát?

Câu trả lời của Trạm Bình chính là bởi vì thương cháu gái, sợ báo cảnh sát sẽ huỷ hoại tương lai của cháu gái mình.

Nếu như có tình cảm, thế tại sao lại không tin tưởng cô ấy?

Nếu như Trạm Bình tin tưởng Trạm Hiểu Lan, thế thì phản ứng đầu tiên của bà ta phải là: Có kẻ gian vào nhà! Mau báo cảnh sát! Cháu gái mất tích rồi! Phải mau đi tìm người.

Thế nhưng bà ta lại không như thế, phản ứng đầu tiên của bà ta lại chính là: Hiểu Lan trộm tiền của tôi, bỏ trốn cùng người đàn ông khác.

Cho nên, điều này vô cùng mâu thuẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày thứ năm, Hiểu Lan và Giả Tuấn Nam xảy ra hiểu lầm nên không liên lạc, nhưng cô ấy vẫn đi làm bình thường, nhân viên ở tiệm giày cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Ngày hôm sau, cũng chính là thứ sáu, vào lúc 5:30 chiều, Trạm Hiểu Lan rời khỏi tiệm giày, sáu giờ Trạm Bình tan làm, những hành động này đều có người làm chứng, chân thật, có thể tin được.

Bây giờ có mấy điểm nghi vấn chưa được chứng thực:

1. Sau khi rời khỏi tiệm giày vào lúc 5:30, Trạm Hiểu Lan có về nhà hay không?

2. Hiệu quả cách âm ở khu nhà cũ không tốt, nhưng nếu bình thường đóng mở cửa, tiếng động cũng không lớn lắm, chắc hẳn rất khó chú ý. Tại sao bà cụ ở lầu trên lại có thể nghe thấy tiếng đóng cửa? Còn cả tiếng rên ực ực kia là cái gì? Là do nhớ sai, hay thật sự có người đóng mạnh cửa, kéo vật nặng ra ngoài?

3. Bảy trăm tệ tiền mặt trong tủ đầu giường có bị mất thật hay không? Nếu như không mất, thế tại sao Trạm Bình lại nói dối? Nếu như bị mất thật, vậy rốt cuộc là ai lấy?”

Có quá nhiều điểm nghi vấn ở đây, bởi vì Trạm Bình không báo cảnh sát ngay thời điểm đó, khiến việc điều tra lấy chứng cứ vô cùng khó khăn.

Cố Chi Quang hỏi Giả Tuấn Nam: “Tại sao cậu lại nghi ngờ Trạm Bình bịa ra chuyện bị mất trộm, để bêu xấu Trạm Hiểu Lan trộm tiền?”

Giả Tuấn Nam là một cậu trai học ngành kỹ thuật điển hình, suy luận suy nghĩ vô cùng rõ ràng: “Có thể bởi vì tôi đến tìm người, mọi chuyện vỡ lở ra, bà ấy lo chuyện mình ép cháu gái rời đi sẽ bị bại lộ, thế nên bịa ra một lý do, muốn người ngoài cho rằng, Hiểu Lan đã trộm tiền bỏ chạy. Là do Hiểu Lan bạc tình trước, nên cũng đừng trách bà ấy bạc nghĩa. Như thế… cho dù có ai đến tìm, dù người đó có là ba mẹ của Hiểu Lan, bà ấy cũng có lý do để trốn tránh.”

Nói tới mức kích động, trên mặt Giả Tuấn Nam bắt đầu túa mồ hôi, anh ta đưa tay chỉnh lại cái kính bị tuột xuống: “Dù sao đó cũng là nhà của bà ấy, bà ấy nói mình bị mất tiền thì là mất tiền, ai biết được thật hay giả!”

Cố Chi Quang nhìn về phía Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Đúng 5:30, Trạm Hiểu Lan rời khỏi tiệm giày, hành động cử chỉ bình thường, có thể thấy trước đó cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn với Trạm Bình. Nếu như nghi ngờ của cậu là thật, hai người đó có thể xảy ra tranh chấp vào khoảng sáu, bảy giờ tối, sau đó Hiểu Lan tức giận rời khỏi nhà, Trạm Bình lo anh trai và chị dâu sẽ trách móc bà ta, thế là vu khống cô ấy trộm tiền. Thế nhưng, cảnh sát đã điều tra qua đúng chứ? Trong khoảng thời gian này cũng không có gì khác thường. Toà nhà cũ từ những năm 1950, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, nếu như hai cô cháu gây nhau, chắc chắn hàng xóm sẽ nghe thấy.”